Chương 58: Dây chuyền ngọc thạch
Ba người cùng đi tới tới phòng của đại trưởng lão, vì Ngô Hiên về trễ nên các trưởng lão đã giải tán từ sớm, đi làm việc của mình. Chuyện xảy ra ở rừng Huyễn Linh gây ra náo động lớn nên còn một vài việc cần bọn họ đi xử lý.
-Gia gia, con dẫn Ngô Hiên đến rồi!
Ngô Vũ Hân gõ nhẹ vào cửa.
-Vào đi!
Giọng nói đầy uy nghiêm truyền ra từ bên trong.
Ngô Vũ Hân nhẹ nhàng đẩy cửa vào rồi kêu Ngô Hiên bước vô trong, còn nàng ta thì dẫn Nguyệt Hinh Nhi đi qua phía bên kia chơi đùa. Lần nói chuyện này tất nhiên là chỉ có Ngô Hiên đi vào mà thôi.
Ngô Hiên bước vào lập tức nhìn thấy một ông lão đang chậm rãi thưởng trà, tuoổi khoảng chừng hơn bảy mươi nhưng vẫn tạo cho Ngô Hiên cảm giác tràn đầy sức sống. Vị này chính là đại trưởng lão của Ngô gia, cũng tương đương với tộc trưởng Ngô gia, tên là Ngô Đằng, tu vi sắp đột phá Linh Vương Kỳ.
Linh Vương Kỳ mạnh cỡ nào thì Ngô Hiên không biết. Hắn đoán là tu vi của Hỏa Linh Hân cũng nằm trong khoảng gần chạm đến Linh Vương Kỳ rồi, thậm chí có thể là đã Linh Vương Kỳ rồi. Đối với con trâu tinh biến thái kia, chỉ cần phất tay một cái là đã giết chết được nó ngay lập tức. Có lẽ Hỏa Linh Hân cũng dựa vào Hỏa Linh Chi Tâm rất nhiều nhưng uy lực kia cũng đã khiến hắn cực kỳ rung động.
Hư Linh Kỳ đã cực kỳ mạnh mẽ thì Linh Vương Kỳ càng không cần nhiều lời nữa. Vị đại trưởng lão Ngô gia trước mặt này đã bước nửa bước vào Linh Vương Kỳ, không biết thực lực thật sự cỡ nào rồi, tuy vậy, thực lực đó mà muốn giết chết hắn nhay tức khắc cũng đã là dư dả.
Ngô Hiên đi vào, Ngô Đằng nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, dùng đôi mắt không có chút vẩn đục đánh giá hắn chốc lát rồi nở nụ cười nhạt:
-Ngươi là Ngô Hiên phải không? Nghe nói ngươi mới có thể tu luyện một tháng trước, hôm nay đã luyện tới cấp bậc Luyện Thể Kỳ rồi, hiện tại gặp mặt thì thật sự khiến lão phu kinh ngạc!
Ngô Hiên khiêm tốn trả lời:
-Đây là do may mắn thôi! Nếu như không thể đả thông kinh mạch thì đệ tử cũng không thể có được tu vi như thế!
Vị đại trưởng lão này nói chuyện nói chuyện rất hiền lành, không hề bày dáng vẻ tự cao tự đại gì nên khiến trong lòng hắn cũng thả lỏng được một chút.
-Ngồi đi!
Ngô Hiên không hề khách sáo mà ngồi xuống, Ngô Đằng lại nói tiếp:
-Chuyện của ngươi thì ta cũng biết đại khái rồi! Không chỉ tốc độ tu luyện của ngươi cực nhanh mà ngay cả phương diện võ học cũng rất có thiên phú. Không biết sau này ngươi có tính toán gì không?
Ngô Hiên ngừng một chút rồi mới nói ra:
-Đệ tử đã gia nhập Vạn Dược Lâu để giúp bản thân mạnh lên!
Lời nói của hắn cũng rất thành thật, gia nhập Vạn Dược Lâu chủ yếu là vì muốn sử dụng tài nguyên trong đó, so với Ngô gia, Vạn Dược Lâu càng có nhiều lựa chọn hơn.
Ngô Đằng cũng không cảm thấy bất ngờ khi nghe lời nói của Ngô Hiên, ông ta vẫn duy trì nụ cười thản nhiên:
-Điều này thì ta cũng hiểu! Vạn Dược Lâu đã nói với chúng ta rồi! Người thì đi lên chỗ cao, lựa chọn của ngươi cũng là chính xác. Tuy ràng Ngô gia chúng ta không có ân tình gì quá lớn nhưng hi vọng ngươi nể tình nhiều năm nay, nếu như khi Ngô gia cần ngươi trợ giúp, ngươi trrở về giúp một tay được không?
Ngô Hiên không ngờ tốc độ của Vạn Dược Lâu lại nhanh như vậy, đã thương lượng xong xuôi với Ngô gia rồi, hơn nữa có vẻ cũng không có vấn đề gì. Điều này cũng đúng, ngay cả Ngô Vũ Hân còn không sao thì hắn làm gì có vấn đề được chứ? Nhưng lời sau khiến hắn có chút bất ngờ.
Khi cần hắn, kêu hắn giúp một tay sao? Thực lực hiện tại của hắn thấp như vậy thì có thể giúp gì chứ? Chẳng lẽ họ coi trọng tiền đồ của hắn?
Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Ngô Hiên, Ngô Hiên cũng gật đầu, nghiêm túc nói’
-Ngô gia nuôi dưỡng và dạy dỗ đệ tử nhiều năm như vậy thì hỗ trợ cũng là việc nên làm! Có điều tu vi của đệ tử hơi thấp nên hình như cũng hkông giúp đở được gì!
Tuy trong ký ức, Ngô gia cũng không cho hắn quá nhiều lợi ích nhưng cũng không ngược đãi bản thân quá đáng. Thế giới này lấy võ vi tôn, không có thực lực thì có thể ở hậu cần làm đầu bếp cũng là bình thường. Như thế cũng coi như là không tệ, ít nhật thì cũng có thể sống khá giả khi bị đuổi ra hỏi gia tộc.
-Thực lực hôm nay ngươi bày ra đã khiến người khác thay đổi cách nhìn, tiền đồ tương lai thì không ai nói trước được!
Đồng thời, Ngô Đằng cũng lấy ra một cái hộp, đẩy nhẹ tới trước mặt Ngô Hiên:
-Lần này gọi ngươi đến là vì muốn đưa thứ này cho ngươi!
Ngô Hiên nghi hoặc nhận lấy.
Sau ki mở cái hộp ra, không ngờ bên trong lại là một sơi dây chuyền ngọc thạch, màu sắc là màu xanh nhạt, hình dạng của khối ngọc thạch là hình chữ nhật. Hắn không biết cách phân biệt ngọc thạch nhưng trông ó có vẻ rất quý giá.
-Đại trưởng lão, đây là…
Ngô Hiên không biết tại sao đại turởng lão lại đưa sợi dây chuyền ngọc thạch này cho mình, hắn cho rằng mình được gọi đến chỉ là để trao đổi về phương diện tu vi thôi, ai biết là ông ta sẽ đưa dây chuyền ngọc thạch cho hắn chứ!
Tay Ngô Đằng vê râu mép thật dài, nói như đang có điều suy tư:
-Dây chuyền ngọc thạch này chính là của ngươi! Năm đó, ngươi bị vứt ở cửa, nó được đặt trên người ngươi!
Ngô Hiên cầm dây chuyền ngọc thạch, cảm nhận cảm giác lành lạnh như băng, cảm giác cực kỳ thoải mái, không có điểm kỳ lạ nào, đồng thời hắn cũng lên tiếng hỏi:
-Vì sao bây giờ ông mới đưa dây chuyền ngọc thạch cho ta?
Ngô Đằng thân làm đại trưởng lão, cũng không nhịn được mà đỏ lên, họ nhẹ rồi nói:
-Thế này, năm đó, lão phu lấy về xem một chút, trông dây chuyền ngọc thạch này có vẻ không có gì đặc biệt nhưng ai ngờ khi vừa đặt xuống là để luôn vài chục năm, làm lão phu quên mất. Gần đây mới nhớ ra, có điều ta cũng không nhìn ra nó có chút kỳ lạ nào!
Rõ ràng là đồ của hắn mà lại kéo dài tới mấy chục năm sau mới chịu đưa cho hắn, da mặt ông ta cũng dày quá đi! Cũng may thứ này không quá quan trọng, chỉ là một món trang sức mang theo trên người thông thường mà thôi. Nếu như bị Ngô Đằng nhìn ra bên trong có gì đó thì làm sao ông ta có thể trả cho hắn chứ!
Giữ lâu như thế mới chịu trả cho hắn, lý do cũng tùy tiện như thế. Vị quý nhân hay quên đại trưởng lão này quên mất hắn nên dẫn tới việc sợi dây chuyền kia cũng bị quên lãng, không có tu vi thì làm sao có thể khiến đại trưởng lão chú ý được?
-Vậy đệ tử xin cám ơn đại trưởng lão!
Mặc dù không phải là thứ quý báu gì nhưng khi đeo lên cổ, hắn vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Thì ra đại trưởng lão muốn nói với hắn nhiều như vậy, trừ mấy việc kia còn thông báo Kinh Thư Các đã được mở cho hắn, để hắn có thể học tập vũ kỹ mạnh hơn! Vì để hắn có thể phát huy hoàn toàn thiên phú võ học.
Đối với hắn mà nói, đến Kinh Thư Các để xem vũ kỹ chính là một câu chuyện hài. Lần trước, hắn đi Kinh Thư Các đọc vũ kỹ, đọc tới mức ngu người, không thể không dừng lại để tu luyện mới miễn cưỡng phát huy được 50% công lực. Chuyện rắc rối như vậy thì hắn đi làm chi?
Còn không bằng tìm vài người để đánh một trận đâu, học vũ kỹ như vậy còn nhanh hơn! Căn bản là hắn không có thiên phú võ học, có điều đôi ta này của hắn còn mạnh hơn so với mấy người có thiên phú võ học kia.
Đại trưởng lão tìm hắn là để làm thân một chút, làm dịu quan hệ giữa họ. Đồng thời ông ta còn muốn giành thêm một ít chỗ tót, thực ra là muốn cột Ngô Hiên vào Ngô gia, sai này nếu có chuyện gì thì có thể kêu hắn giúp đỡ.
Dù sao sau này Ngô Hiên đi Vạn Dược Lâ, được cung cấp nhiều tài nguyên như vậy, tu vi nhất định sẽ tăng mạnh, không chừng sau này còn vượt qua cả trưởng lão Ngô gia, tất cả đều chắc chắn được gì. Nói thẳng ra là sợi dây chuyền ngọc thạch này chỉ là thuận tiện trả lại thôi.
Làm xong vài việc, Ngô Hiên nhìn vào túi đựng đồ trrước ngực, ánh mắt lóe lên tia hưng phấn, đêm nay chính là lúc để luyện chế Phá Linh Đan!