Chương 69: Hoa Ánh Trăng
Đúng vậy, chính là Ám Linh Tộc! Chúng ta vẫn cho là bọn hắn sẽ không động thủ với Nguyệt Linh tộc. Ai ngờ, trong lúc đó bọn chúng lại động thủ... - Nguyệt Hinh Nhi lệ rơi lã chã.
Nguyệt Linh tộc chúng ta tử thương vô số. Ta nhờ có phần đông trưởng lão yểm hộ mới có thể trốn thoát.
Ngô Hiên hiện tại cũng không biết an ủi như thế nào mới tốt. Hắn vốn cũng không giỏi ăn nói, nhìn thấy Nguyệt Hinh Nhi đau lòng như vậy, hắn cũng không biết nói như thế nào cho tốt. Trong mơ hồ, hắn cảm giác Hỏa Linh Hân bị nhốt tại Băng cung trước kia e rằng cũng có quan hệ cùng Hỏa Linh chi tâm a! Chỉ là đối phương chưa nói, hắn cũng không rõ ràng lắm.
Vậy, Hinh Nhi ngươi như thế nào lại biến thành bộ dáng kia vậy? - Ngô Hiên không hiểu lắm. Chẳng lẽ chỉ có dưới ánh trăng sung túc nàng mới có thể khôi phục nguyên trạng sao?
Nguyệt Hinh Nhi oán hận nói:
Mặc dù có sự bảo vệ của các trưởng lão, nhưng không ngờ trong tộc ta lại xuất hiện người làm phản, vỗ một chưởng lên người ta, giam cầm linh hồn ta. Cũng may trong cơ thể ta có Nguyệt Linh chi tâm nên linh hồn mới có thể không bị giam cầm hoàn toàn, nhưng cũng không khá hơn linh hồn giam cầm bao nhiêu. Ta trực tiếp bị biến thành trạng thái ấu linh, khó khôi phục được...
Đôi mắt đẹp của nàng phóng tới trên người Ngô Hiên, trong mắt tràn đầy cảm kích cùng ngạc nhiên, nói:
Giam cầm linh hồn cực kỳ ác độc, hơn nữa ta chưa hoàn toàn dung hợp với Nguyệt Linh chi tâm. Trừ phi có tộc nhân đến hỗ trợ, nếu không ta cũng sẽ chưa thể khôi phục trạng thái như hiện tại. Dù có ánh trăng sung túc, ta cũng không thể tạm thời khôi phục trạng thái này.
Vậy tại sao bây giờ ngươi biến trở lại rồi... - Ngô Hiên ngạc nhiên. Lần này trực tiếp là linh hồn giam cầm, cấm chế gì cũng có.
Nguyệt Hinh Nhi nói:
Là nhờ đồ ăn Ngô công tử ngươi chế biến. Bên trong có chút ít sinh mệnh lực làm cho linh hồn giam cầm trong cơ thể ta tạm thời buông lỏng một chút. Cộng thêm hiện tại năng lượng mặt trăng rất cường thịnh mới có thể làm ta tạm thời khôi phục trở lại. Ta ở trạng thái ấu linh sau khi ăn hết đồ ăn Ngô công tử ngươi làm bỗng cảm thấy cơ thể rất thoải mái, sinh mệnh lực cũng có hiệu quả xoa dịu linh hồn...
Thì ra là thế...
Nguyệt Hinh Nhi giải thích khiến cho Ngô Hiên bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách Nguyệt Hinh Nhi không chịu ăn đồ ăn người khác làm, hóa ra là vì đồ ăn mình chế biến có chứa sinh mạng lực... Đến cả đồ ăn bình thường cũng có chút ít sinh mệnh lực! Điều này để cho hắn có chút kinh ngạc, nhưng cẩn thận tưởng tượng lại thấy cũng bình thường. Chỉ là lượng sinh mệnh lực bên trong quá ít đi, còn không nhiều bằng hắn chế tác đan dược bình thường nhất.
Tuy nhiên, góp gió thành bão. Nguyệt Hinh Nhi mỗi ngày ăn đò ăn do mình chế biến nên dần dần tích lũy sinh mệnh lực.
Đúng vậy. Nguyệt Linh tộc chúng ta là Viễn Cổ tộc có thể hấp thu lực lượng ánh trăng, có thể phát huy thực lực lớn nhất... Hôm nay là thời kì cường thịnh nhất mới có thể tiếp tục lâu một chút. Nhưng chủ yếu nhất hay vẫn là nhờ có đồ ăn mà Ngô công tử chế biến có được sinh mệnh lực dồi dào áp chế được tác dụng giam cầm. Nếu không, bất kể ánh trăng có mạnh cỡ nào cũng là vô dụng.
Đột nhiên, ánh mắt Nguyệt Hinh Nhi trở nên ảm đạm:
Nhưng… ta không kiên trì được bao lâu. Qua đêm nay, ta sẽ biến lại thành trạng thái ấu linh.
Như vậy ăn càng nhiều đan dược có sinh mạng lực thì sao? Như vậy có thể cởi bỏ linh hồn giam cầm hay không? - Con mắt Ngô Hiên sáng ngời, hỏi gấp.
Nguyệt Hinh Nhi kinh ngạc nói:
Ngô công tử... Ngươi, ngươi còn có thể luyện chế cả... đan dược có sinh mệnh lực?
Nguyệt Hinh Nhi không biết cũng là bình thường, Ngô Hiên đều chờ ấu linh Nguyệt Hinh Nhi ngủ rồi mới vụng trộm đi chế đan, nàng nhất định là không hề hay biết.
Ngô Hiên cười cười, lấy từ trong túi trữ vật ra viên Hồng Ngọc năm màu bản thân chế tác, Phá Linh Đan, đưa cho Nguyệt Hinh Nhi rồi nói:
Không biết viên đan dược này như thế nào?
Sinh mệnh lực thật nồng đậm... Đây, đây là đan dược sao? - Viễn Cổ tộc dường như trời sinh có được sự cảm nhận về sinh mệnh lực rất mạnh. Nàng còn chưa ăn đã có thể cảm nhận được sinh mệnh lực trong đó.
Triệu Thiên Long có tu vi cao, lại là Luyện Đan Sư, nhưng cần nếm qua mới có thể cảm nhận ro ràng sinh mệnh lực bên trong. Có lẽ Luyện Đan Sư cao cấp hơn mới không cần nhấm nháp a.
Đây là phá Linh Đan ta tự chế tác... Đương nhiên đây cũng là một loại đồ ăn. Không biết đối với ngươi có hữu hiệu không?
Thanh âm chưa dứt, Nguyệt Hinh Nhi đã nuốt viên Phá Linh Đan xuống. Sau một lát, Nguyệt Hinh Nhi ngạc nhiên nắm tay Ngô Hiên, vui mừng nói:
Thực, thực sự! Sinh mệnh lực thật, thật nồng đậm... – Lúc phát hiện mình có chút quá khích, nàng nhanh chóng buông bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay Ngô Hiên ra. Khuôn mặt tuyệt mỹ ửng hồng, dưới ánh trăng xinh đẹp dị thường.
Ngô Hiên xấu hổ cười nói:
Vậy… không biết cái này đối với cởi bỏ linh hồn giam cầm có chỗ lợi gì sao? Có thể hoàn toàn cởi bỏ sao?
Nguyệt Hinh Nhi cau mày, lắc đầu nói:
Sinh mệnh lực này thật là nồng đậm, nhưng vẫn không thể hoàn toàn cởi bỏ...
Ăn nhiều hơn mấy viên thì sao? - Ngô Hiên lần nữa lấy ra Phá Linh Đan, thế nhưng Nguyệt Hinh Nhi lại lắc đầu, từ chối thứ này.
Sinh mệnh lực tuy có thể làm cho ta tạm thời thanh tỉnh, nhưng không phải giải quyết tận gốc. Hơn nữa, sau khi linh hồn bị giam cầm, Nguyệt Linh chi tâm cũng bị giam cầm ở trong đầu. Muốn thực sự cởi bỏ giam cầm này cần phải có một loại linh hoa vô cùng hi hữu. - Nguyệt Hinh Nhi trầm tư nói.
Một loại linh hoa hi hữu, đó là hoa gì? - Ngô Hiên dò hỏi.
Đó chính là loài hoa chí tôn của Nguyệt Linh tộc, Hoa Ánh Trăng! - Nguyệt Hinh Nhi thở dài nói:
Pháp thuật giam cầm linh hồn cực kỳ ác độc, đó là pháp thuật độc ác nhất của Ám Linh Tộc. Muốn giải trừ nhất định phải tìm được loài hoa đứng đầu của Nguyệt Linh tộc, Hoa Ánh Trăng, mới có thể hóa giải... Tuy nhiên, Hoa Ánh Trăng này là vua của các loài hoa của Nguyệt Linh tộc chúng ta, tộc nhân chúng ta đã ít, nso lại càng ít hơn. Không những thế, bây giờ người của tộc của Nguyệt Linh tộc đã không biết chạy trốn chết đi đâu rồi, vì vậy càng khó tìm hơn...
Hoa Ánh Trăng... Đây là loài hoa gì? - Ngô Hiên cảm giác cái tên này rất gợi hình, đến đóa hoa cũng gọi là hoa Ánh Trăng.
Đó là một loại linh hoa, có thể dùng để luyện chế đan dược Lục phẩm đến Thất phẩm. Nhìn bên ngoài loài hoa này không có nhiều tác dụng, lại cực kỳ hiếm thấy. Nhưng đối với Nguyệt Linh tộc chúng ta mà nói, nó lại có hiệu quả là rất mạnh. Sau khi sử dụng, tốc độ hấp thu ánh mặt trăng sẽ ngắn hơn mấy chục lần. Đến lúc đó ta là có thể lợi dụng lực lượng tring ánh trăng để bài trừ linh hồn giam cầm này rồi.
Nguyệt Hinh Nhi nói xong lắc đầu, thở dài. Đối với nàng mà nói, Hoa Ánh Trăng thật sự quá hiếm có, dùng để luyện đan chỉ có một chút tác dụng, nhưng để người của Nguyệt Linh tộc sử dụng lại có hiệu quả cường đại!
Đương nhiên, nó có thể để luyện chế ra đan dược Lục, Thất phẩm đã cực kỳ không tệ rồi. Trong toàn bộ Đằng Long đế quốc, Lục, Thất phẩm đan dược đều tương đối ít, giá cả càng lên trời.
Nơi nào mới tìm được hoa Ánh Trăng? - Ngô Hiên hỏi.
Nguyệt Hinh Nhi suy nghĩ hội, lắc đầu nói:
Ta chỉ biết rõ núi rừng trong Nguyệt Linh tộc có, cũng không phải rất nhiều. Về phần những địa phương khác, ta cũng không rõ ràng lắm. Ta chỉ có thể chậm rãi đi tìm, nhưng mà ta muốn nhờ Ngô công tử giúp đỡ... luyện chế một chút đan dược để cho ta có đầy đủ thời gian thanh tỉnh...
Chỉ cần có sinh mệnh lực này, nàng có thể một mực thanh tỉnh. Nếu không có đan dược tràn ngập sinh mệnh lực này thì dù ánh trăng có tràn đầy hơn nữa, nàng cũng không hấp thu được. Nếu không tìm thấy Hoa Ánh Trăng, Nguyệt Linh chi tâm trong cơ thể nàng cũng sẽ một mực bị giam cầm, tương đương với phế bỏ.