Đầu Bếp Tại Dị Giới

Chương 70: Manh mối

Chương 70: Manh mối





Chẳng lẽ không có biện pháp khác để cởi bỏ linh hồn giam cầm này sao?

Hoa Ánh Trăng hiếm có như vậy, nếu không tìm thấy, chẳng phải linh hồn sẽ vĩnh viễn bị giam cầm sao? Mỗi ngày đều phải phục dụng rất nhiều đan dược chứa sinh mệnh lực mới có thể giữ trạng thái thanh tỉnh, nếu không sẽ biến trở về giai đoạn ấu linh.
Nguyệt Hinh Nhi lắc đầu nói:
Tạm thời ta thật không nghĩ ra phương pháp nào. Dù là coi trưởng lão trong tộc hay thậm chí là cha ta... đều phải dùng nó để cởi bỏ. Linh hồn giam cầm này thật sự quá ác độc, nếu dựa vào ngoại lực để giải quyết, e rằng kết cục chính là tử vong rồi...

Ngô Hiên nghe xong đành im lặng. Đến cả cao thủ cũng không thể giúp nàng cởi bỏ, nếu cưỡng ép phá vỡ có lẽ có thể lấy Nguyệt Linh chi tâm ra, nhưng sẽ phải trả một cái giá chính là Nguyệt Hinh Nhi tử vong. Vì thế nhất định phải dựa vào Hoa Ánh Trăng đến cởi bỏ, cuối cùng là linh hồn giam cầm gì?
Như vậy... Ta giúp ngươi tìm kiếm a? Nếu không có đồ ta luyện chế, e là nàng không chống đỡ được bao lâu a? Cho dù ngươi mang theo không ít, cuối cùng cũng sẽ có lúc ăn hết. Đến lúc đó ngươi chẳng phải là lại trở về trạng thái ấu linh? Khi đó, sợ rằng không phải ta đến cưới ngươi rồi...

Ngô Hiên nói đến phần sau lại có vài phần trêu chọc.
Nguyệt Hinh Nhi lập tức vui mừng tột độ, nói:
Thực… thật sự có thể giúp ta? Vô cùng cảm ơn ngươi…

Nhìn thấy vẻ trêu chọc trong mắt Ngô Hiên tr, Nguyệt Hinh Nhi có chút thẹn thùng cúi đầu xuống.
Vậy là ngay từ đầu ngươi đã muốn ở bên cạnh ta, để cho ta tới hỗ trợ a?

Nguyệt Hinh Nhi nghẹn đỏ mặt, nhưng vẫn thành thật nói:
Đúng, đúng vậy... Người bên cạnh ta có thể tín nhiệm cũng chỉ có Ngô công tử, nhưng... nhưng ta lại không thể nói thẳng ra được. Mấy tháng nay đã rất làm phiền Ngô công tử rồi...

Dù sao cũng đã làm phiền như vậy rồi, người tốt dĩ nhiên là làm đến cùng. Chẳng lẽ trong lòng ngươi không nhớ tới việc ta nhất định sẽ giúp ngươi? - Ngô Hiên cười cười.


Nguyệt Hinh Nhi xấu hổ đến mức muốn vùi đầu đến trên ngực rồi. Nàng dùng thanh âm nhỏ như muỗi nói:
Thực xin lỗi...

Ngô Hiên tiến đến bên tai nàng, nhẹ nhàng nói:
Ngươi nói hết ra như vậy không sợ ta sẽ có âm mưu với Nguyệt Linh tộc chí bảo sao? Ngươi cho rằng ta chắc chắn là người tốt sao?

Lúc này Nguyệt Hinh Nhi ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy kiên định nói:
Đúng vậy! Ngô công tử ngươi là người tốt! Trong mấy tháng này, chưa bao giờ ngươi không quan tâm đến ta, lại nuông chiều ta như vậy… Ngươi cũng không giậu đổ bìm leo. Ta tin tưởng Ngô công tử sẽ không đối xử với ta như vậy...

Nghe được câu đầu tiên, Ngô Hiên thiếu chút nữa ngã xuống đất. Vậy mà nàng phát thẻ người tốt cho mình... Tuy nhiên nghe đến phía sau, trong nội tâm hắn đột nhiên thấy xúc động, nhưng hắn vẫn trêu chọc nói:
Ngươi tin tưởng ta như vậy? Hiện tại ngươi xinh đẹp như vậy, cũng không tin ta giậu đổ bìm leo?

Ai ngờ Nguyệt Hinh Nhi cực kỳ nghiêm túc trả lời:
Với tu vi hiện tại của Ngô công tử, ngươi không đối phó được ta. Ngô công tử chỉ là Luyện Linh kỳ, ta mặc dù không hoàn toàn khôi phục tu vi nhưng ta là Uẩn Đan kỳ, tự bảo vệ mình cũng dư xài...

Ngô Hiên nuốt nước miếng. Không nghĩ tới nàng còn chưa khôi phục đã có tu vi Uẩn Đan kỳ, nếu cởi bỏ giam cầm, chẳng phải là đạt tới Hóa Hư kỳ, thậm chí cao hơn?
Mẹ, hiện tại cao thủ không đáng giá như vậy? Đả kích người như vậy? Nhưng mà công chúa Nguyệt Linh tộc có như vậy tu vi thật sự cũng là bình thường.
Thanh âm chưa dứt, Nguyệt Hinh Nhi lại cúi đầu xuống ngượng ngập nói tiếp:
Nếu Ngô công tử thật sự muốn ta... Chỉ cần có thể cởi bỏ linh hồn giam cầm của ta, trả lại Nguyệt Linh chi tâm cho Trưởng lão Nguyệt Linh Tộc, ta… ta nguyện ý lấy thân báo đáp... – Nàng ngượng ngùng, lần nữa vùi đầu chôn vào trong ngực, bên tai cũng phiếm hồng. Dưới ánh trăng, nhìn nàng cực kỳ xinh đẹp.

Ngô Hiên ho nhẹ, nhanh chóng nói sang chuyện khác:
Ta chỉ nói giỡn thôi, nói giỡn đấy... Vậy sau này chúng ta cùng nhau đi tìm Hoa Ánh Trăng a, không biết ngươi cần bao nhiêu sinh mệnh lực mới có thể một mực thanh tỉnh?

Nguyệt Hinh Nhi ngẩng đầu lên, sắc mặt ửng đỏ dần dần rút đi, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Ngô Hiên:
Giống như Phá Linh Đan kia, ta có thể chèo chống một tuần không có vấn đề, sau đó cần bổ sung lần nữa.

Ngô Hiên con mắt sáng ngời, cười nói:
Vậy thì không có vấn đề. Thứ này ta có một chút, muốn bao nhiêu cứ luyện chế ra là được. Tuy nhiên cũng có thể chế tác loại khác đem bán đi, như vậy cũng tiết kiệm tiền hơn... Ngày mai ta sẽ đi Vạn Dược lâu hỏi thăm một chút, nhìn xem có tin tức gì về phương diện này hay không.

Hắn cũng không phải là Luyện Đan Sư siêu cấp có tiền, nhớ tới nước thuốc cường thân kiện thể có hiệu quả không tệ, giá cả cũng khá cao.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Hiên đi ra khỏi phòng. Tối hôm qua, khó khăn lắm mới được ngủ một mình, nhưng hắn ngược lại cảm thấy hơi trống vắng. Nguyệt Hinh Nhi khôi phục nguyên trạng, vì vậy dĩ nhiên sẽ không có khả năng hồ đồ chạy đến trên giường hắn đi ngủ.
Sau khi hắn đi ra, cửa gian phòng của Nguyệt Hinh Nhi cũng bị đẩy ra, Nguyệt Hinh Nhi đi ra khỏi phòng. Ngô Hiên trừng mắt nhìn. Nguyệt Hinh Nhi trước mắt đúng là khôi phục nguyên trạng rồi!
Nguyệt Hinh Nhi dường như nhìn ra ý nghĩ của hắn, đi tới giải thích:
Hiện tại ta đã có thể tùy ý chuyển đổi thân thể, làm như vậy sẽ hành động thuận tiện hơn. Hay là ta biến trở về chân thân cùng Ngô công tử đi ra?

Ngô Hiên vội vàng khoát tay nói:
Như vậy là được rồi, như vậy đi ra ngoài sẽ không làm cho người khác hoài nghi.

Nói đùa! Tự nhiên bên người có thêm một mỹ nhân tuyệt đẹp, như vậy có thể không làm cho người hoài nghi sao?
Nguyệt Hinh Nhi cười nói:
Đã như vậy, chúng ta cứ tiếp tục giả trang thành... Vợ chồng a...

Chuyện này… vậy được rồi. - Ngô Hiên hơi xấu hổ. Đời trước hắn còn chưa từng nói chuyện yêu đương đây này.


Nguyệt Hinh Nhi nhẹ nhàng ôm cánh tay hắn, làm cho Ngô Hiên cảm nhận được thân thể của nàng hơi cứng ngắc. Không đợi hắn kịp phản ứng, Nguyệt Hinh Nhi bỗng nhiên cười nói:
Hiên ca ca, đưa Hinh Nhi cùng đi chơi a!

Bộ dạng nhí nhảnh giống nàng ở vào trạng thái ấu linh như đúc. Ngô Hiên nhìn đến ngây dại, biến hóa này cũng quá nhanh đi! Ở đâu ra nửa điểm bộ dáng giả vờ, hoàn toàn không nhìn ra khác biệt!
Nhìn thấy Ngô Hiên ngơ ngác nhìn mình, khuôn mặt Nguyệt Hinh Nhi đỏ lên, thấp giọng nói:
Bộ dạng như vậy không đúng sao...

Khục khục, rất tốt, rất tốt. Vậy chúng ta đi thôi...


Nguyệt Hinh Nhi kéo cánh tay Ngô Hiên, trong mắt lóe ra vài phần mừng rỡ cùng vui sướng, giấu ở trong đó càng là vẻ thư thái, không muốn xa rời...
Ngô Hiên đưa Nguyệt Hinh Nhi cùng đi vào Vạn Dược lâu, đi thẳng tới thị nữ đứng trước sân, dò hỏi:
Xin hỏi trong Vạn Dược lâu có Hoa Ánh Trăng không?

Thị nữ xinh đẹp trước sân khấu từ trước tới nay đều chỉ thấy Ngô Hiên một mình một người tới. Hôm nay hắn lại dẫn theo một nữ hài đến làm cho nàng hơi kinh ngạc. Nàng đọc qua ghi chép, lắc đầu nói:
Ngô khách khanh, thật xin lỗi, chúng ta không có Hoa Ánh Trăng.

Đúng lúc này, Triệu Thiến từ bên trong đi ra. Nhìn thấy Nguyệt Hinh thân mật kéo tay Ngô Hiên, nàng hơi chút sững sờ:
Ngô công tử, ngươi đã đến rồi! Hôm nay đưa cả vợ đến sao? Lần trước hình như cũng từng đưa nàng đến phải không?

Ngô Hiên ha ha, nói:
Cũng không khác nhau lắm. Tuy nhiên Hinh Nhi là muội muội, không phải là vợ của ta...

Là vợ! - Nguyệt Hinh Nhi đột nhiên hô lên.


Ngô Hiên trợn tròn mắt tại chỗ. Nguyệt Hinh Nhi cũng biết mình nói sai, nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám nói nữa.
Ngô Hiên ho nhẹ một tiếng, giả bộ như không thèm để ý dò hỏi:
Chuyện này, Triệu tiểu thư, ngươi có biết loại linh hoa gọi là Hoa Ánh Trăng không?

Hoa Ánh Trăng? - Triệu Thiến kinh ngạc nói:

Ngô công tử, làm sao ngươi biết phần thưởng của giải thi đấu luyện đan lần này?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất