Chương 32: Chu Trúc Thanh chủ động, Lục Phong gợi ra toàn bộ đại lục rung động
Ngày hôm nay, Chu Trúc Thanh hết sức chủ động. Vừa lên đến, nàng liền tùy ý đặt thân thể no đủ đẫy đà vào ngực Lục Phong. Lục Phong vừa muốn mở miệng nói chuyện, miệng liền bị cặp môi thơm mềm mại lấp kín.
Một cái cây đinh hương, con rắn nhỏ kịch liệt đẩy ra hàm răng Lục Phong.
Chu Trúc Thanh dùng kỹ xảo nàng học được từ chính miệng Lục Phong truyền thụ, phản triển khai trên người Lục Phong. Nàng dùng để biểu đạt tình cảm dịu dàng như nước, nhiệt tình như lửa, nhớ nhung như nước thủy triều. Nàng dứt bỏ vẻ ngoài cao lạnh, xa cách người ngàn dặm, vị giai nhân xinh đẹp này dùng tâm nóng bỏng gần kề Lục Phong, say mê hưởng thụ cảm giác yêu nhau tha thiết, triền miên cùng hắn.
Chia lìa ngày thứ nhất, nàng liền cảm nhận được Lục Phong đã chiếm cứ vị trí trọng yếu cỡ nào trong lòng nàng. Tuy rằng đây là lần đầu tiên Chu Trúc Thanh chủ động tiến công, có chút mới lạ, nhưng khiến tà hỏa Lục Phong sôi trào như dung nham, rừng rực thiêu đốt trong người hắn.
Tiểu con mèo tham ăn động tình như vậy, rất rõ ràng có thể xé rách áo da nàng, nước chảy thành sông, làm những chuyện tình nhân thường làm. Củi khô lửa bốc, đã xảy ra thì không thể ngăn cản, cũng không cần thiết thu thập.
Nhưng mà, Lục Phong vừa nghĩ tới trong phòng còn có một người, một người đặc thù, hắn lại chỉ có thể nỗ lực khống chế tà hỏa. Phải cho chị vợ thời gian rời đi a.
Ôm nhau, kích hôn xong, Chu Trúc Thanh rời khỏi vòng tay Lục Phong, duỗi ra hai ngón tay ngọc nhỏ dài, dùng móng tay màu đen bấm một cái vào eo Lục Phong.
"Ngươi rời đi lâu quá rồi, việc gấp làm xong sao?"
"Đau…." Lục Phong cười khổ gật đầu, "Làm xong."
"Ngươi biết gần đây xảy ra chuyện lớn gì không?"
"Chuyện lớn gì?"
"Toàn bộ Tinh La Thành đều sôi sùng sục truyền nhau, ngươi lại không biết. Ta đến nói cho ngươi biết, một vị cường giả lánh đời ở Nặc Đinh Thành, chấn động giáng lâm, trở thành người thứ tư được biết đến là Tuyệt Thế Đấu La. Hắn nắm giữ song sinh Võ Hồn, hắn dùng dao con Võ Hồn, chỉ một chiêu liền trọng thương tên đê tiện Hạo Thiên Đấu La. Mà hắn còn là cung phụng của Đại Lục Thương Minh. Thương Minh có thể chiêu mộ được Tuyệt Thế Đấu La lánh đời làm cung phụng, nói rõ Thương Minh Minh Chủ là nhân vật mạnh mẽ thế nào a! Điều này khiến người trong thiên hạ tò mò. Võ Hồn Điện Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông, Tinh La Hoàng Đế, Thiên Đấu Hoàng Đế, Thất Bảo Lưu Ly Tông Ninh Phong Trí… đều xếp hàng muốn gặp hắn một mặt, nhưng các trưởng lão Thương Minh nhất trí cho rằng Minh chủ đang bế quan tu luyện, thứ cho không tiếp khách…"
Chu Trúc Thanh kể lại toàn bộ tin tức lớn nàng biết. Nàng cũng miêu tả sự thảm bại của Đường Hạo, quỷ kế đê tiện bị phơi bày, nhân thiết sụp đổ. Đường Hạo lợi dụng tình cảm để lừa dối, lợi dụng Võ Hồn Điện, cuối cùng lại đổ lỗi cho Võ Hồn Điện, hầu như từng bước tính toán hoàn mỹ, trong khi Đường Hạo vẫn giữ vẻ ngoài cao ngạo. Nếu không phải nhìn thấy chữ ký của Đường Hạo, lời khai có bản sao của Ngọc Tiểu Cương làm chứng, rất nhiều người không thể tin đây là sự thật.
Những điều trên, Lục Phong còn rõ ràng hơn Chu Trúc Thanh. Tin tức lan truyền nhanh và rộng như vậy, chính là đến từ tác phẩm của hắn. Chính hắn đã để đội buôn bán và dịch mã trên đại lục phổ biến tin tức rộng rãi. Đương nhiên, việc hắn xuất hiện ở Nặc Đinh Thành trong tin tức bị bỏ sót. So với trận chiến kịch liệt giữa Tuyệt Thế Đấu La Lý Tầm Hoan và Đường Hạo, trận giao đấu của hắn với Đường Tam, hai tiểu bối kia, rất dễ bị quên đi. Đặc biệt là sự xuất hiện của Tuyệt Thế Đấu La Lý Tầm Hoan, đối với các thế lực thiên hạ mà nói, là chuyện trọng đại vô cùng. Bởi vì toàn bộ cách cục đại lục sẽ tùy theo đó mà thay đổi. Mà Tuyệt Thế Đấu La Lý Tầm Hoan là cung phụng Thương Minh, nghe lệnh Thương Minh Minh Chủ, mọi người đều tập trung ánh mắt vào Thương Minh Minh Chủ.
Lục Phong cười nói: "Kỳ thực chuyện Nặc Đinh Thành, ta biết."
"Đúng vậy… Ngươi cũng gia nhập Thương Minh rồi, ngươi biết nhiều hơn ta, vậy còn để ta nói lâu như vậy?"
"Nói chuyện với dáng vẻ của ngươi, quá đẹp, quá đáng yêu, nhìn thôi cũng là một loại hưởng thụ mỹ hảo, vì vậy ta không muốn ngắt lời."
"Sẽ nói lải nhải."
Chu Trúc Thanh cười nhẹ, hơi giận dỗi, nhưng không phủ nhận Lục Phong khiến nàng thấy rất thoải mái trong lòng. Nữ hài đều thích được khen, nhất là lời tán thưởng đến từ người yêu.
"Ta cũng rất tò mò, vị Minh chủ đại nhân của các ngươi rốt cuộc là nhân vật thế nào, ngươi từng gặp chưa?" Chu Trúc Thanh nhìn Lục Phong, vẻ mặt hiếu kỳ như một đứa trẻ.
Lục Phong khóe miệng khẽ kéo, đang suy nghĩ cách trả lời.
Chu Trúc Thanh bỗng nhăn mặt: "Chờ chút, trên người ngươi sao lại có mùi nước hoa?"
Con mèo có khứu giác đặc biệt nhạy bén, Chu Trúc Thanh, sở hữu U Minh Linh Miêu Võ Hồn, cũng nhờ có khả năng này. Nàng dùng mũi ngọc tinh xảo, thẳng tắp ngửi trên người Lục Phong: "Mùi này rất quen thuộc…"
Lục Phong ho khan, hào phóng thừa nhận: "Có lẽ là mùi nước hoa hồng của đại tỷ ngươi, vừa nãy ta cùng đại tỷ ngươi luyện tập."
"Kỳ quái, nàng sao lại tìm ngươi luyện tập, nàng đâu rồi?"
"Đi rồi… đi." Lục Phong vô tình vô ý liếc nhìn phòng tắm. Thời gian không còn sớm, Chu Trúc Vân nên nghĩ cách rời đi.
Hắn đổi chủ đề: "Ta cho ngươi biết một bí mật, 《Đấu Phá Thiên Khung》 là ta viết."
Chu Trúc Thanh trợn mắt: "Ngươi? Ngươi là Xúc Thủ Quái tiên sinh?"
"Đúng, đây là bản thảo ta viết, có khắc bút danh, huy hiệu, con dấu." Lục Phong lấy ra một phần bản thảo, huy hiệu… từ không gian trữ vật để chứng minh.
Chu Trúc Thanh kinh hỉ, giây lát mê muội, kéo tay Lục Phong: "Ngươi… ta từ nhỏ đã thích xem quyển sách này của ngươi, ngươi vì sao lại viết sách?" Kỳ thực nàng cũng không có nhiều lựa chọn, thế giới này chỉ có Lục Phong viết loại tiểu thuyết này, mang lại chút lạc thú trong cuộc sống tu luyện khô khan. Lục Phong cũng nhìn chuẩn điểm này, làm một hồi kẻ chép văn.
Lục Phong buông tay: "Trước kia ta chưa thức tỉnh hồn lực, viết sách để kiếm sống tạm."
"Ước hẹn ba năm đã đến, sao không tiếp tục viết? Ngừng chương mới lâu như vậy, ta thật muốn cắn ngươi một cái."
"Lúc ấy có việc làm ăn kiếm được gấp mấy lần tiền viết sách, ai còn bỏ nhiều thời gian như vậy, ngày đêm viết sách chứ." Lục Phong lúng túng cười, quyển sách này đúng là ngừng chương mới mấy năm rồi.
"Ta mặc kệ, ta muốn xem tiếp tình tiết sau."
"Tình tiết sau ta đều nghĩ ra rồi, có thể kể cho ngươi nghe, thế giới này, chỉ có ngươi được biết trước tình tiết tiếp theo."
"Tuyệt vời!" Chu Trúc Thanh rất phấn khích, nhất là câu nói cuối của Lục Phong, khiến nàng cảm thấy vô cùng lãng mạn.
"Nhưng mà, đổi lại, ngươi cũng phải… kể cho ta nghe một hồi?" Lục Phong cười híp mắt.
"Kể cho ngươi nghe?"
"Ngươi không phải muốn cắn ta sao, cắn ta đi…"
"…." Chu Trúc Thanh ngớ ngẩn, đầu óc mơ hồ, hơi suy nghĩ, lại nhìn nụ cười quái dị của Lục Phong, ánh mắt như muốn trào ra ngọn lửa khát vọng, nàng chợt hiểu ý Lục Phong.
Nhất thời mặt đỏ ửng vì xấu hổ. Giữa tình lữ, chuyện ấy là một loại liếc mắt đưa tình tăng cường khoái cảm, có một phen đặc biệt. Hơn nữa nàng hôm nay đã chuẩn bị kỹ càng cho hắn.
"Bại hoại, ta sẽ cắn ngươi thật đấy!" Chu Trúc Thanh lần nữa nhào vào người Lục Phong, hung dữ quật hắn ngã xuống đất, môi đỏ bao lấy miệng hắn, sau khi hôn, hàm răng khẽ cắn nhẹ lên môi Lục Phong.
Không ngờ, một câu nói đùa lại khiến Chu Trúc Thanh càng thêm nhiệt liệt chủ động. Lần này, muốn khống chế cũng không khống chế nổi.
Cũng không biết chị vợ đã rời đi chưa, trong phòng tắm rất yên tĩnh. Chu Trúc Vân vẫn chưa rời đi. Nghe Lục Phong và Chu Trúc Thanh thân mật, nàng càng thêm khó chịu, thân thể như bị nhen lửa. Trên bệ cửa sổ, một cây Lam Ngân Thảo khỏe mạnh, như cỏ mắc cỡ, trinh nữ, không gió tự lay, dường như xấu hổ khi nhìn thấy cảnh tượng quá mức diễm lệ kia. Mà nàng, rõ ràng biết Chu Trúc Vân ở trong phòng tắm.