Chương 22: Đi tới Nặc Đinh Thành!
Tiểu Nữ Hài da thịt trắng hơn tuyết, tuyệt sắc dung nhan, năm, sáu tuổi, Tiêu Quyết biết, nàng sau khi lớn lên nhất định là trên Đại Lục cao cấp nhất mỹ nhân.
Trong mắt nàng lộ ra thần sắc kiên nghị, đối mặt một con trăm năm Phệ Lang Thú không chút nào không sợ, thân thể nhỏ bé lao vút tới, hướng về Phệ Lang Thú mà đi, chủy thủ trong tay đâm xuống.
Chỉ thấy nàng một đao chém xuống đầu Phệ Lang Thú.
Thân thể nhỏ bé bên trong dĩ nhiên bùng nổ ra sức mạnh mạnh mẽ đến vậy, Tiêu Quyết không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Mặc dù đối với ta mà nói, trăm năm Hồn Thú căn bản không đáng kể, thế nhưng đối với người thường mà nói, một đứa trẻ năm, sáu tuổi muốn cùng trăm năm Hồn Thú chiến đấu, căn bản là không thể nào!
Coi như là đối mặt mười năm Hồn Thú khả năng đều có chút miễn cưỡng, chớ nói chi là dễ như trở bàn tay chém xuống đầu một con trăm năm Hồn Thú.
Tiểu Nữ Hài trên mặt lộ ra vẻ mặt lãnh đạm, mặc dù nàng giết chết trăm năm Hồn Thú, trên mặt nhưng không có chút nào gợn sóng, đây đối với nàng mà nói phảng phất là chuyện đã quá quen.
Lúc này, Tiểu Nữ Hài dường như phát hiện sự tồn tại của Tiêu Quyết.
Chủy thủ trong tay bỗng nhiên phóng về phía Tiêu Quyết, Tiêu Quyết vội nghiêng đầu, tránh thoát đòn ám sát.
"Còn nhỏ tuổi mà hung hăng như vậy, nhưng chẳng ai thèm lấy ngươi đâu!" Tiêu Quyết chậm rãi từ trong rừng rậm đi ra, mỉm cười nhìn Tiểu Nữ Hài.
"Ngươi là ai? Muốn làm gì?" Tiểu Nữ Hài lạnh lùng hỏi.
"Ta mới muốn hỏi ngươi, ngươi tới Tinh Đấu Đại Sâm Lâm của chúng ta có mục đích gì?" Tiêu Quyết nhàn nhạt hỏi.
Tiểu Nữ Hài lạnh lùng liếc Tiêu Quyết một cái, sau đó lập tức muốn rời đi.
Lúc này, bóng dáng Tiêu Quyết hơi động, lập tức đi tới trước mặt nàng.
"Ngươi dùng dao găm ám sát ta, lẽ nào không định xin lỗi mà cứ muốn rời đi sao?" Tiêu Quyết ngăn Tiểu Nữ Hài lại hỏi.
"Ta chưa bao giờ xin lỗi bất kỳ ai!" Tiểu Nữ Hài lạnh lùng nói.
Tiêu Quyết không ngờ cô bé tóc vàng này lại là một băng sơn mỹ nhân.
Khuôn mặt thanh thuần lại mọc ra một đôi mắt trong suốt, nhưng hoàn toàn không phù hợp với thái độ băng hàn của nàng.
Tiêu Quyết không ngờ vào thời điểm này lại có người chạy về phía Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, hơn nữa còn là một cô bé chạy đến nơi sâu thẳm như vậy.
Tiểu Nữ Hài nói xong, trực tiếp lướt qua Tiêu Quyết mà rời đi.
Tiêu Quyết cũng không tiếp tục ngăn cản Tiểu Nữ Hài lạnh lùng kia, hắn chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi, tại sao ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm lại xuất hiện một đứa trẻ loài người xinh đẹp như vậy.
Có điều đối với Tiêu Quyết hiện tại, việc quan trọng nhất là tu luyện, hắn tìm một chỗ bắt đầu nhập định tu luyện, hắn mở ra Chung Cực Chi Thư, bắt đầu tu luyện nội dung ‘Tân Sinh’, nhưng có rất nhiều tri thức hết sức trúc trắc khó hiểu, thường xuyên khiến hắn không thể tiếp tục nữa.
Tiêu Quyết đem những vấn đề này nói cho Thiên Thanh Ngưu Mãng nghe, Thiên Thanh Ngưu Mãng tuy rằng thông minh hơn Titan Cự Vượn rất nhiều, nhưng hắn thực chất cũng là một người thất học, không thể giúp Tiêu Quyết giải quyết vấn đề.
Tiêu Quyết lại tu luyện thêm mấy ngày, mấy ngày nay, hắn lại nhìn thấy mấy lần cô bé kỳ lạ kia trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, sau lần bị ăn quả đắng trước đó, Tiêu Quyết cũng không có chuyện gì tìm việc, hắn cũng không đi tới chào hỏi.
Thế nhưng Tiêu Quyết phát hiện một chuyện buồn cười, cô bé kia dường như bị lạc đường, cứ loanh quanh trong rừng rậm.
Lẽ nào nàng ta thật sự bị lạc đường?
Tiêu Quyết bất chợt nghĩ đến, có điều thái độ của nàng ta lạnh nhạt như vậy, nàng ta có lạc đường hay không thì có liên quan gì đến mình, Tiêu Quyết cũng không đi quản.
Lại qua một ngày, Tiêu Quyết tu luyện vẫn không có gì tiến triển, bởi vì chạm phải quá nhiều kiến thức liên quan đến Võ Hồn, cho nên ở đây căn bản không có ai hiểu.
"Xem ra ta nên đi đến thế giới loài người rồi!" Tiêu Quyết thầm nghĩ trong lòng.
Vốn dĩ hắn đã dự định đi thế giới loài người để học tập Võ Hồn tri thức, chỉ là sau đó lại xảy ra nhiều chuyện bề bộn, khiến việc này không ngừng bị trì hoãn.
Hắn vốn định chờ sống lại mẹ của Tiểu Vũ rồi mới đến thế giới loài người, thế nhưng hiện tại e rằng không thể chờ đợi thêm nữa.
Bởi vì hắn cần gấp tìm một vị lão sư hiểu rõ Võ Hồn tri thức nhất.
Có lẽ chỉ có vị lão sư như vậy mới có thể khiến hắn nhanh chóng lý giải những nội dung trúc trắc khó hiểu kia, mới có thể khiến hắn tu luyện thành công thiên ‘Tân Sinh’ của Chung Cực Chi Thư.
Hắn đem chuyện này nói với Đại Minh, Nhị Minh và Tiểu Vũ, cuối cùng bọn họ đồng ý cho Tiêu Quyết đến thế giới loài người. Thứ nhất, Tiêu Quyết là nhân loại, vốn nên sinh sống ở thế giới loài người; thứ hai, mẹ của Tiểu Vũ cũng hy vọng Tiểu Vũ có thể học tập văn hóa Nhân Loại; thứ ba, chỉ có đến thế giới loài người, Tiêu Quyết mới có thể đột phá, mới có thể hoàn toàn phục sinh mẹ của Tiểu Vũ.
Vì lẽ đó, bọn họ đồng ý Tiêu Quyết mang theo Tiểu Vũ đến thế giới nhân loại.
Còn mẹ của Tiểu Vũ có Đại Minh và Nhị Minh chăm sóc, vô cùng an toàn, căn bản không cần lo lắng.
Tiểu Vũ có chút lo lắng, bởi vì nàng chưa bao giờ đến thế giới loài người, hơn nữa từ khi Võ Hồn Điện đột kích sau đó, nàng cảm thấy Nhân Loại không có một ai tốt, cho nên nàng không khỏi có chút lo lắng.
Thế nhưng nàng biết, mẹ của nàng hy vọng nàng có thể ở thế giới loài người sống khỏe mạnh, cho nên nàng vẫn muốn theo Tiêu Quyết cùng đi.
Tiêu Quyết dường như hiểu được tâm tư của Tiểu Vũ, vuốt đầu nàng mỉm cười nói: "Tiểu Vũ, em yên tâm, ca ca sau này sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt em đâu!"
Tiểu Vũ gật đầu, ở đây, nàng tin tưởng nhất chính là Tiêu Quyết ca ca.
Hai người thu dọn một hồi, sau đó liền chuẩn bị xuất phát đi tới thế giới nhân loại. Lần trước mẹ của Tiểu Vũ đã chỉ cho Tiêu Quyết phương hướng, Tiêu Quyết biết đường đến Nặc Đinh Thành.
Tiêu Quyết mang theo Tiểu Vũ hướng về Nặc Đinh Thành đi đến. Kỳ thực Tiêu Quyết đến Nặc Đinh Thành còn có một nguyên nhân khác, bởi vì ở Nặc Đinh Thành có một người trợ giúp hắn giỏi nhất, cũng là người hiểu rõ Võ Hồn nhất trên mảnh đại lục này.
Hắn chính là Đường Tam Sư Phụ - Đại Sư!
Nếu như mình có thể có được sự giúp đỡ của Đại Sư, tất cả vấn đề nhất định đều có thể giải quyết dễ dàng, hắn cũng có thể sớm thành công tu luyện xong thiên Tân Sinh, sớm ngày phục sinh mẹ của Tiểu Vũ.
Lúc này, Tiêu Quyết lần thứ hai gặp lại vị Tiểu Nữ Hài xinh đẹp mà hắn từng gặp trong rừng rậm.
Tiểu Nữ Hài lần này nổi giận đùng đùng chặn Tiêu Quyết, đứng trước mặt Tiêu Quyết lạnh lùng hỏi: "Này, ta hỏi ngươi, làm thế nào mới có thể đi ra khỏi đây!"
Tiêu Quyết hơi kinh ngạc, cô bé lạnh lùng này dĩ nhiên lại chủ động nói chuyện với hắn.
Trước đó mấy lần gặp Tiêu Quyết đều không để ý đến nàng, bây giờ nàng dĩ nhiên chủ động tìm Tiêu Quyết nói chuyện, hơn nữa nhìn dáng vẻ, nàng thật sự bị lạc đường.
Tiêu Quyết cười cười nghi vấn nói: "Ồ, em cần ta giúp đỡ sao?"
"Nếu ngươi mang ta đi ra ngoài, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!" Tiểu Nữ Hài lạnh lùng nói.
Tiêu Quyết nhìn thái độ lạnh lùng của Tiểu Nữ Hài, cười nhạt nói: "Ta không biết, hơn nữa cho dù ta biết, ta cũng sẽ không mang ngươi đi ra ngoài! Ai bảo ngươi trước đó đối với ta hung hăng như vậy!"
"Ngươi!" Tiểu Nữ Hài có chút phẫn nộ.
"Không mang thì không mang, ai thèm!" Tiểu Nữ Hài lạnh lùng nói một tiếng, quay đầu rời đi.
Tiêu Quyết mang theo Tiểu Vũ tiếp tục đi về phía trước, lúc này hắn phát hiện Tiểu Nữ Hài dĩ nhiên lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ.