Đấu La Chi Chung Cực Chiến Thần

Chương 23: Thật là thơm!

Chương 23: Thật là thơm!
Tiêu Quyết tuy rằng từ vừa mới bắt đầu đã phát hiện bé gái kia, thế nhưng hắn vẫn luôn cũng không nói gì cả. Sắc trời từ từ tối lại, Tiêu Quyết bèn vào trong rừng hái một ít quả dại cho Tiểu Vũ, còn mình thì bắt được một hai con gà rừng để nướng.
Bọn họ không có tiếp tục chạy đi. Dù sao hắn mang theo Tiểu Vũ, hắn phải chăm sóc kỹ lưỡng cho muội muội.
Tiêu Quyết nhóm lửa, sau đó ngồi dưới đất bắt đầu nướng thịt.
Tiêu Quyết ở thế giới hiện thực, bởi vì cha công việc khá bận rộn, không có thời gian chăm sóc hắn, vì thế hắn đều tự mình làm cơm ăn. Tuy rằng chưa bao giờ nấu nướng quá, thế nhưng "mèo vẽ hổ" (bắt chước), hắn vẫn làm món gà rừng nướng có da có thịt.
Chỉ chốc lát sau, gà rừng đã tỏa ra một mùi thơm nồng nàn.
"Ca ca, huynh lại nướng cái gì vậy ạ, thơm quá đi!" Tiểu Vũ đặt xuống trong tay những quả dại, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tiêu Quyết.
Tiêu Quyết sờ sờ đầu nhỏ của Tiểu Vũ nói: "Đây là gà quay, muội cũng muốn ăn sao?"
Tiểu Vũ nhìn gà quay mà nuốt nước miếng. Nàng vốn là Hồn Thú hình cỏ, thế nhưng cái mùi thơm nồng nàn này nàng thực sự không chịu đựng được. Nàng cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ta cũng có thể ăn được không ạ?"
"Đương nhiên là có thể!" Tiêu Quyết cười nói.
Tiêu Quyết biết Tiểu Vũ là Hồn Thú hình cỏ, cho nên mới cho nàng hái quả dại.
Xem ra tiểu tử này cũng biết ăn thịt a!
Có điều cũng tốt, sau này sống ở thế giới loài người, đồ ăn của Nhân Loại có rất nhiều thịt. Nếu là Tiểu Vũ ăn không quen thì cũng bất lợi.
Bất quá bây giờ xem ra hoàn toàn không cần lo lắng.
Mùi thơm nồng nàn của gà quay lan tỏa. Lúc này, Tiêu Quyết chợt nghe tiếng bụng kêu "ục ục".
Tiểu Vũ vội vàng nói: "Không phải con ạ!"
Tiêu Quyết lắc lắc đầu cười nói: "Ra đi, ngươi đã theo chúng ta đã lâu rồi, còn tưởng rằng chúng ta không biết sao?"
Lúc này, cô gái băng sơn kia từ sau cây đi ra. Nàng vẫn còn có chút lạnh lùng nhìn Tiêu Quyết nói rằng: "Ai cùng các ngươi chứ, chỉ có điều ta cũng phải đi đường này thôi!"
Tiêu Quyết có chút dở khóc dở cười. Hắn không ngờ cô bé Tiểu Mỹ Nữ băng sơn này khi ngạo kiều lại đáng yêu đến thế.
Tiêu Quyết kéo một miếng đùi gà từ con gà quay đưa cho cô gái băng sơn hỏi: "Ngươi muốn ăn không?"
"Ai muốn ăn đồ vật ngươi cho!" Cô gái lạnh lùng đáp lại.
"Nha, ngươi còn sợ ta hạ độc hay sao?" Tiêu Quyết cười khổ không nguôi.
"Ngược lại ta coi như chết đói cũng sẽ không ăn đồ vật ngươi cho!" Cô bé kiên quyết nói, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác.
"Được rồi, được rồi. Tiểu Vũ, nàng không ăn, vậy chúng ta ăn. Chúng ta còn có thể chia phần nhiều hơn một chút!" Tiêu Quyết cười nói, sau đó xé một cái đùi gà lớn cho Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ nhận lấy đùi gà, sau đó bắt đầu gặm, gặm đến miệng đầy thơm lừng.
Tiêu Quyết cũng ăn một ít. Món gà quay kia xác thực không tệ, xem ra trình độ của mình vẫn chưa giảm sút.
Lúc này, xa xa bên cô gái kia, tiếng bụng kêu "ục ục" vẫn tiếp tục vang lên. Nàng lén lút dùng dư quang nhìn Tiêu Quyết cùng Tiểu Vũ gặm đùi gà, không tự chủ được nuốt nước miếng.
Tiêu Quyết thấy dáng vẻ của cô gái băng sơn kia càng thêm dở khóc dở cười. Hắn cầm một miếng gà quay bình thường đi tới.
Tiêu Quyết đưa miếng gà quay cho cô gái băng sơn. Cô gái băng sơn đột nhiên ngửi thấy mùi thơm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Quyết.
Tuy nàng rất muốn ăn, thế nhưng vẫn cố nén nước miếng trong miệng, lần thứ hai nghiêng đầu qua một bên.
Tiêu Quyết cười nói: "Thật sự không ăn sao? Không ăn lát nữa sẽ hết đấy!"
Cuối cùng, cô gái thực sự không nhịn được trước sự mê hoặc của món gà quay. Nàng đoạt lấy đùi gà trong tay Tiêu Quyết, sau đó bắt đầu gặm.
Cô gái từng miếng từng miếng gặm đùi gà, vừa ăn, một bên còn nói: "Thật là thơm!"
Tiêu Quyết trợn mắt ngoác mồm nhìn nàng. Cô gái hung tợn nhìn về phía Tiêu Quyết sau đó nói: "Nhìn cái gì vậy? Đùi gà này không phải huynh muốn cho ta ăn sao? Làm sao, bây giờ huynh lại không nỡ."
Tiêu Quyết kinh ngạc chỉ vào đùi gà nói rằng: "Ta không có không nỡ, chỉ là đùi gà này..."
"Đùi gà này làm sao vậy?" Cô gái trong miệng nhai đùi gà hỏi.
"Đùi gà này là ta đã gặm qua!" Tiêu Quyết hồi đáp.
"A!"
"Phi phi phi!" Cô gái liền vội vàng đem đùi gà trong miệng phun ra ngoài. Nhưng thực tế phần lớn đã được nàng ăn vào bụng rồi.
"Ngươi!"
"Ngươi dĩ nhiên hãm hại ta!" Cô gái điên cuồng nôn mửa, muốn đem thứ đã ăn vào phun ra.
Tiêu Quyết vô tội chỉ vào miếng thịt gà trên tay nói: "Là ngươi tự mình không nhìn rõ ràng. Đây mới là thứ ta muốn đưa cho ngươi!"
Cô gái ngất!
Có điều cô bé này cũng chừng như đói chết rồi. Tiêu Quyết nướng gà cũng đủ ngon, nàng cũng không so đo nữa, đã nắm lấy nửa con gà quay trong tay Tiêu Quyết bắt đầu ăn.
Nàng ăn gà quay của Tiêu Quyết, đối với Tiêu Quyết cũng không còn cảnh giác như vậy nữa. Cô bé lại đây, ngồi vây quanh bên lửa cùng Tiểu Vũ.
Sau khi bọn họ ăn xong vẫn còn chưa đủ, Tiêu Quyết đành phải đem con gà kia cho nướng.
"Đúng rồi, ngươi tên là gì?" Tiêu Quyết hỏi cô gái.
Cô gái dù sao cũng ăn gà quay của Tiêu Quyết, cảm thấy trong lòng có chút hổ thẹn. Nàng có chút yếu ớt hồi đáp: "Ta tên ngàn... Các ngươi cứ gọi ta là Tiểu Tuyết đi!"
Nàng suýt chút nữa đã nói ra tên mình là Thiên Nhận Tuyết. Tuy rằng Tiêu Quyết bọn họ nhìn qua không giống người xấu, thế nhưng nàng vẫn không thể nói tên thật của mình cho hắn biết. Dù sao mình còn có nhiệm vụ.
Lần này Bỉ Bỉ Đông đưa nàng ra khỏi Võ Hồn Điện, cho nàng một nhiệm vụ, đó là để nàng lẻn vào Thiên Đấu Đại Đế Quốc làm nằm vùng, làm tan rã Thiên Đấu Đại Đế Quốc. Cho nên nàng không thể bại lộ thân phận của mình.
"Ta tên Tiêu Quyết!" Tiêu Quyết tự giới thiệu.
"Ta tên Tiểu Vũ!" Tiểu Vũ mở to mắt nói: "Ta có thể gọi ngươi Tuyết tỷ tỷ không ạ?"
Thiên Nhận Tuyết nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Vũ, trong lòng băng giá dĩ nhiên tan chảy một ít. Thế nhưng bản tính ngạo kiều làm cho nàng có chút ngại ngùng. Nàng có chút lạnh lùng nói: "Tùy tiện ngươi muốn gọi thế nào đi!"
"Nha!" Tiểu Vũ đáp lại.
"Ta nhìn thấy ngươi ở trong rừng rậm này loanh quanh mấy ngày, ngươi có phải bị lạc đường không?" Tiêu Quyết bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
Khi Tiêu Quyết hỏi như vậy, Thiên Nhận Tuyết mặt đỏ lên.
Nàng vốn là Thiên Tài của Võ Hồn Điện, là tập vạn thiên sủng ái cùng thiên chi kiêu nữ. Nàng vốn phải là hoàn mỹ, thế nhưng nếu để cho người khác biết đường đường Võ Hồn Điện Thánh Nữ dĩ nhiên là một người bị lạc đường, sau đó chỉ sợ chỉ cần gặp người là mất hết mặt mũi.
"Ai cần ngươi lo! Ta chỉ bất quá là cảm thấy vùng rừng rậm này xinh đẹp quá, cho nên muốn đi dạo nhiều hơn thôi!" Thiên Nhận Tuyết ngạo kiều nói.
Tiêu Quyết đương nhiên biết nàng bị lạc đường. Bất quá hắn cũng không nói gì thêm, chỉ là lắc đầu cười cười.
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Quyết đã nướng chín con gà thứ hai. Lúc này, Tiểu Vũ cùng Thiên Nhận Tuyết đều chảy nước miếng, hận không thể một cái ăn sạch toàn bộ con gà.
Nhìn hai người như hổ như sói, Tiêu Quyết không khỏi có chút lo lắng vô cớ.
Hai người này làm sao vậy? Lại còn như thế?
Lúc này, hai tiểu hài tử trực tiếp đẩy Tiêu Quyết ra, đem toàn bộ con gà chia làm hai phần cho mỗi người một nửa.
"Hai người các ngươi, con gà này là ta nướng!"
"Ca ca cường tráng như vậy, cũng đừng theo chúng ta đoạt!"
"Đúng vậy!"
Từ trong rừng rậm sâu thẳm truyền đến tiếng cười nói vui vẻ...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất