Chương 51: Tiêu Tiêu nhập Cửu Bảo
"Ta nghĩ, ngươi không làm sai điều gì cả."
Ngay lúc Tiêu Tiêu đang trút hết nỗi bất bình trong lòng, một giọng nói dịu dàng từ phía sau chợt truyền tới, cắt ngang nàng.
Tiêu Tiêu bị tiếng nói bất ngờ ấy dọa cho giật mình, vội lau nước mắt nơi khóe mắt, lập tức đứng bật dậy quay đầu lại, sự hoảng loạn và bất an trong lòng hiện rõ trên gương mặt.
Chỉ thấy hai thân ảnh, đứng cách phía sau nàng chừng bảy trượng.
Nhưng khi nhìn kỹ lại, phát hiện người tới không phải là giáo viên trong học viện, mà cũng là tân sinh Shrek mặc đồng phục trắng giống như nàng, đặc biệt là một trong hai người đó chính là người đã từng đứng sau Trần Quân Đình hồi sáng, sắc mặt hoảng sợ trên mặt nàng lập tức tan đi không ít.
Ninh Thiên mỉm cười hòa nhã, hai tay chắp sau lưng, toát lên cảm giác hoạt bát khả ái mà lại gần gũi dễ mến. Còn Trần Quân Đình thì đứng phía sau Ninh Thiên, giống như một thanh kiếm bén chưa ra khỏi vỏ, lại khiến người khác cảm thấy vô cùng an tâm.
Điều này khiến tâm trạng căng thẳng trong lòng Tiêu Tiêu vơi đi không ít.
"Thật xin lỗi, là ta quấy rầy các ngươi."
"Nếu vậy, ta xin phép rời đi trước."
Tâm tình không tốt, Tiêu Tiêu cũng không muốn dây dưa thêm.
Thế nhưng chưa kịp cất bước, đã bị Ninh Thiên kéo lấy cánh tay.
"Ngươi tên là Tiêu Tiêu đúng không? Ta tên Ninh Thiên, là Thiếu Tông chủ của Cửu Bảo Lưu Ly Tông. Lần này tới đây chính là để tìm ngươi."
Như thể đã sớm đoán được tình trạng của Tiêu Tiêu lúc này, Ninh Thiên liền trực tiếp nói rõ thân phận của bản thân.
Cửu Bảo Lưu Ly Tông!?
Nghe vậy, Tiêu Tiêu lập tức sững sờ. Vốn định rời đi bằng mọi giá, lúc này lại theo bản năng mà đứng yên tại chỗ.
Dù sao thì, cái tên Cửu Bảo Lưu Ly Tông, quả thực như sấm bên tai.
Nàng liếc nhìn Ninh Thiên bằng khóe mắt...
"Xin hỏi các ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Tiêu Tiêu rụt rè đứng đó, cúi đầu.
Không phải vì nàng thẹn thùng, mà là không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật và yếu đuối của mình. Nhất là hai người trước mắt đều là đồng lứa, hơn nữa trong đó còn có một người từng là đối thủ của nàng.
Ánh mắt Ninh Thiên khẽ đảo, Trần Quân Đình lập tức hiểu ý.
Hắn nhẹ nhàng lướt mình mấy lần, liền biến mất khỏi tầm mắt hai người.
Dù sao tiếp theo là để kéo gần khoảng cách, giữa nữ nhi với nhau tất nhiên sẽ nói vài chuyện riêng tư, nam nhân như hắn không nên nghe.
Tựa lưng trên nhánh cây, nhìn về phía Hải Thần đảo xa xa, Trần Quân Đình chìm sâu vào trầm tư: Tiêu Tiêu làm sao có thể đồng thời sử dụng song sinh võ hồn ở giai đoạn hiện tại?
Là do Tiêu Tiêu lĩnh ngộ đối với võ hồn sâu sắc?
Hay là do song sinh võ hồn của Tiêu Tiêu có mức độ can thiệp lẫn nhau thấp?
Nhưng có một điểm có thể khẳng định—
Chính là độ dung hợp giữa hai võ hồn của nàng tuyệt đối không thấp.
Mà đúng lúc Ninh Thiên và Trần Quân Đình tìm được Tiêu Tiêu, bên phía Vu Phong cũng đã đến văn phòng, gặp Mộc Cận.
"Hà hà hà ——"
Mộc Cận nhìn danh sách mười sáu đội mạnh trên tay, cả người cảm thấy sảng khoái vô cùng! Bởi vì trên danh sách này, gần như lớp nào cũng có đội vào, chỉ riêng lớp Một là không có.
Nói cách khác, lớp Một không có đội nào lọt vào mười sáu đội mạnh.
Chỉ nghĩ tới việc mình đã thắng được cược với Chu Y, hơn nữa suốt bao năm nay cuối cùng cũng đạp được lên “đầu” của Chu Y, những uất ức dồn nén bao năm nay, vào giờ phút này đều tan biến hơn phân nửa.
Thế nhưng đúng lúc nàng cười đắc ý...
"Phanh ——"
Cửa phòng bị đẩy ra mạnh mẽ, cùng lúc vang lên là giọng nói gấp gáp của Vu Phong.
"Giáo viên, không hay rồi!"
Lời vừa dứt, Vu Phong liền nhìn thấy gương mặt tràn đầy đắc ý của Mộc Cận, chợt nhận ra mình có lẽ đến không đúng lúc.
Thế nhưng nghĩ đến lời dặn của Ninh Thiên, lại không khỏi cảm thấy khó xử.
"Giáo viên, chuyện này rất quan trọng."
Dường như nhận ra Vu Phong thực sự có chuyện gấp, Mộc Cận cười mắng một câu để xoa dịu không khí, rồi ra hiệu cho Vu Phong ngồi xuống, sau đó mới bắt đầu hỏi han.
Thế nhưng sau khi nghe rõ tình hình cụ thể...
"Chát ——"
"Chu Y cái tên này điên rồi!"
Mộc Cận theo bản năng đập bàn đứng dậy, nhưng nghĩ đến người làm ra chuyện đó là Chu Y, lại cảm thấy cũng không có gì kỳ lạ.
"Hừ, điên cũng tốt. Nhưng lần này chuyện không giống trước kia đâu. Ta muốn xem thử, lần này ngươi định lấy cớ gì để đuổi một kẻ có song sinh võ hồn!"
Nhận ra lần này khác hẳn với trước kia, khóe môi Mộc Cận hiện lên nụ cười lạnh, rồi nhìn sang Vu Phong.
"Vu Phong, dẫn ta đi tìm Tiêu Tiêu."
Chu Y, lần này không chết cũng phải lột da!
…
"Đa tạ ngươi, Ninh Thiên. Giờ ta không còn buồn nữa rồi."
Không biết hai nữ nhân đã nói chuyện gì, nhưng khi Trần Quân Đình quay trở lại, thì trên gương mặt của Tiêu Tiêu ngoài đôi mắt hơi đỏ ra, không còn vết tích nào của nước mắt nữa.
Ổn rồi sao?
Trần Quân Đình khẽ liếc mắt ra hiệu.
Ninh Thiên nhẹ nhàng gật đầu, xem như đáp lại.
Có lẽ thời cơ lúc này đã thích hợp, Ninh Thiên chợt lo lắng hỏi:
"Tiêu Tiêu, nếu Chu Y thực sự đuổi ngươi khỏi Shrek học viện, ngươi tính sao?"
Ánh mắt Tiêu Tiêu thoáng u ám, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười.
"Nếu thật sự bị đuổi, thì cũng hết cách. Dù sao trong nhà cũng chỉ có một mình ta, cùng lắm thì về nhà kế thừa gia sản thôi."
"Vậy còn ước mơ của ngươi, ngươi định bỏ sao?"
Tiêu Tiêu không nói gì. Trong lòng nàng hiểu rõ, muốn trở thành một Phong Hào Đấu La cường đại thì không thể thiếu tài nguyên. Nếu bị học viện đuổi, nàng còn có thể gia nhập thế lực nào?
Sau một thời gian trò chuyện, Ninh Thiên gần như đã đoán được tâm tư hiện tại của Tiêu Tiêu. Vì vậy, nàng cười nhẹ một tiếng, rồi nghiêm túc nói:
"Tiêu Tiêu, nếu giờ ta mời ngươi gia nhập Cửu Bảo Lưu Ly Tông, ngươi có đồng ý không?"
"Gia nhập Cửu Bảo Lưu Ly Tông?"
Tiêu Tiêu chớp mắt, lẩm bẩm lặp lại.
Lúc này nàng mới chợt nhớ ra, trước đó Ninh Thiên đã từng nói mình là Thiếu Tông chủ của Cửu Bảo Lưu Ly Tông. Chỉ là do sự thân thiện của Ninh Thiên trong cuộc trò chuyện ban nãy, khiến nàng tạm thời quên mất thân phận ấy.
"Phải, gia nhập Cửu Bảo Lưu Ly Tông."
Ninh Thiên mỉm cười gật đầu.
"Với thiên phú của ngươi, nhất định sẽ được tông môn chúng ta bồi dưỡng trọng điểm. Tài nguyên và đãi ngộ ngươi hoàn toàn không cần lo lắng, bởi vì Cửu Bảo Lưu Ly Tông là tông môn giàu có nhất thiên hạ, những điều đó không thành vấn đề."
Khoảnh khắc ấy, Tiêu Tiêu động tâm.
Mà lời tiếp theo của Trần Quân Đình, lại là cây rơm cuối cùng đè sập lưng lạc đà.
"Trong trận chiến với ngươi, ta nhận ra Võ hồn Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của ngươi thiên về công và thủ. Còn võ hồn Tiêu ‘Cửu Phụng Lai Nghi’ lại nghiêng về phụ trợ và khống chế. Ta không nói sai chứ?"
Trần Quân Đình chăm chú nhìn nàng, sau khi Tiêu Tiêu gật đầu xác nhận, hắn mới tiếp tục:
"Trong Cửu Bảo Lưu Ly Tông của chúng ta có một vị Thái thượng trưởng lão là Phong Hào Đấu La cấp chín mươi lăm, võ hồn là Thiên Tinh Lô, đi theo con đường phòng ngự nhưng cũng kiêm cả công kích.
Nếu ngươi gia nhập tông môn, với thiên phú của ngươi, không chừng không chỉ được người ấy chỉ điểm, mà thậm chí có thể trở thành đệ tử của người đó.
Còn về võ hồn thứ hai của ngươi... có ai bồi dưỡng hệ phụ trợ tốt hơn tông môn phụ trợ mạnh nhất truyền thừa vạn năm chứ?"
"Được! Ta gia nhập Cửu Bảo Lưu Ly Tông!"
Hầu như không có Hồn sư nào có thể từ chối điều kiện như vậy.
Bởi vì muốn trở thành cường giả, tài nguyên rất quan trọng. Nhưng quan trọng hơn, là con đường tu luyện đúng đắn, cùng với sư phụ thích hợp chỉ dạy. Có như vậy mới tránh đi đường vòng.
Cho nên với một cô nương đơn thuần, đối mặt với một chiếc bánh to có thể ăn được như vậy—Tiêu Tiêu đồng ý rồi.