Chương 1: Kim Ô hóa hình, được Bỉ Bỉ Đông mang về nhà
Võ Hồn Điện, mật thất.
Trên chiếc giường lớn ấm áp, Thiên Nhận Tuyết với mái tóc dài màu vàng nhạt, làn da trắng đến mức trong suốt, sống mũi nhỏ nhắn thẳng tắp, lúc này đang một tay chống cằm, tay còn lại nghịch một đứa bé có thân hình chưa đầy năm mươi centimet trên giường.
Trong phòng còn có hai người khác.
Một người là Giáo Hoàng Võ Hồn Điện, Thiên Tầm Tật, toàn thân khoác giáp vinh quang, đứng giữa phòng. Người còn lại là Bỉ Bỉ Đông, mặc bộ đồ ngủ, ngồi bên mép giường.
Thiên Tầm Tật nhìn xuống Bỉ Bỉ Đông từ trên cao, cất lời: “Hồn lực của ngươi chắc đã đạt cấp 81 rồi, đúng không? Đây là con hồn thú mười vạn năm hóa hình thất bại trong lúc độ kiếp, được bản Hoàng tình cờ bắt được từ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, vừa hay để làm Hồn Hoàn thứ chín cho ngươi.”
“Ngoài ra, bản Hoàng còn phát hiện ra dấu vết của Tử Dực Chu Hoàng mười vạn năm ở nơi con súc sinh kia độ kiếp. Hiện giờ, Tiểu Tuyết mới ba tuổi, trước khi nàng sáu tuổi thức tỉnh Võ Hồn, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, những tài nguyên ngươi muốn, bản Hoàng đều có thể cho ngươi.”
“Nếu ngươi còn gây ra chuyện gì, thì đừng trách bản Hoàng không niệm tình cũ mà khách sáo với ngươi!”
Dứt lời! Thiên Tầm Tật nheo mắt lại, lạnh lùng liếc nhìn Bỉ Bỉ Đông với ánh mắt đầy oán độc, rồi phẩy tay áo rời khỏi phòng.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Tô Lâm Phong giật mình tỉnh dậy từ cơn hôn mê, điều đầu tiên đập vào mắt y chính là gương mặt tinh xảo như búp bê của Thiên Nhận Tuyết.
Thiên Nhận Tuyết?
Xong rồi!
Cùng với ký ức sống lại, Tô Lâm Phong không khỏi bi thương thốt lên.
Một lần xuyên không trở thành hồn thú Kim Ô, với tâm thái đã đến thì an phận, y khó khăn lắm mới chống chọi được với đại kiếp mười vạn năm một lần, cứ ngỡ sẽ bước vào một mười vạn năm tiếp theo, lại bị một luồng huyết khí màu đỏ đánh rớt.
Nếu không nhờ vào bất hủ chi khu của Tam Túc Kim Ô, dẫn dắt khí tức hóa thành hình người, thì e rằng hiện giờ y đã hồn phi phách tán như những hồn thú mạnh mẽ khác rồi!
Ban đầu, Tô Lâm Phong nghĩ rằng cùng lắm thì bản thân có thể làm lại từ đầu, nhưng không ngờ lại rơi vào tay Võ Hồn Điện.
Đây là muốn biến thành Hồn Hoàn hay sao!
Ban đầu, y muốn mở miệng nói chuyện, nhưng không ngờ chỉ phát ra một tràng tiếng a a.
Cái quái gì thế! Hóa hình thành đứa bé rồi sao?
Tô Lâm Phong sững sờ! Y thầm nghĩ, giờ đến cả khả năng chống cự cũng không còn, hoàn toàn trở thành cá nằm trên thớt mặc người ta xẻ thịt rồi.
“Mẹ ơi, hắn hình như tỉnh rồi.”
Thiên Nhận Tuyết mắt sáng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười nhạt, tò mò nghịch nghịch người Tô Lâm Phong, “Hơn nữa, chỗ này của hắn hình như có chút không giống con.”
Cái quái gì! Tiểu Thiên Nhận Tuyết… ngươi đang làm gì vậy! Có thể nhẹ tay một chút không!
Hậu đình của Tô Lâm Phong không tự chủ được mà siết chặt, ban đầu y định kinh hãi nhắc nhở đối phương, nhưng không ngờ vừa mở miệng ra lại bật khóc.
Khoan đã? Mẹ cái gì?
Không lẽ là… Bỉ Bỉ Đông!!!
Quả nhiên, cùng với sự vặn vẹo thân thể của Tô Lâm Phong, một lần nữa đập vào mắt y chính là bóng lưng quen thuộc bên mép giường.
Một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng màu tím sẫm che phủ cơ thể, trên đó thêu những hoa văn màu vàng kim, tôn lên vòng eo thon gọn và thân hình mảnh mai của Bỉ Bỉ Đông. Phần lưng khoét hở để lộ một mảng da trắng như tuyết, làn da trắng nõn đối lập rõ rệt với bộ đồ ngủ màu sẫm.
Bỉ Bỉ Đông quay đầu nhìn Tô Lâm Phong, ánh mắt sắc bén mang theo uy áp, sự lỏng lẻo của bộ đồ ngủ tạo thành sự tương phản với ánh mắt lạnh lùng, vừa có vẻ đẹp dịu dàng của phụ nữ, lại vừa ẩn chứa một tính cách phức tạp.
Nghe thấy tiếng khóc, Bỉ Bỉ Đông mới quay người nhìn về phía Tô Lâm Phong, ánh mắt oán độc vừa rồi dành cho Thiên Tầm Tật cũng dần trở nên trong trẻo.
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Lâm Phong suy nghĩ nhanh như điện.
Nhớ lại cuộc đời của Bỉ Bỉ Đông.
Mười tám tuổi quen biết Ngọc Tiểu Cương.
Mười chín tuổi bị sư phụ Thiên Tầm Tật xâm phạm.
Hai mươi tuổi sinh ra Thiên Nhận Tuyết.
Ba mươi tuổi có được Hồn Hoàn thứ chín, trở thành Phong Hào Đấu La, báo được thù lớn khi giết Thiên Tầm Tật.
Ba mươi mốt tuổi trở thành Giáo Hoàng Võ Hồn Điện, bắt đầu La Sát Cửu Khảo.
Năm mươi lăm tuổi thành thần, và cũng trong năm đó vẫn lạc.
Hiện tại Thiên Nhận Tuyết ba tuổi, vậy Bỉ Bỉ Đông hẳn cũng chỉ mới hai mươi ba, xem ra bản thân y sẽ không lập tức biến thành Hồn Hoàn, đợi nàng đột phá Hồn Lực cấp chín mươi thì y ít nhất còn có bảy năm cơ hội.
Nghĩ đến đây, trái tim đang treo lơ lửng của Tô Lâm Phong tạm thời được buông xuống.
“Hừ! Đương nhiên là không giống rồi.”
Bỉ Bỉ Đông oán trách liếc nhìn Thiên Nhận Tuyết một cái, lạnh lùng nhắc nhở: “Nó chẳng qua chỉ là một con súc sinh có hình người! Nếu không muốn chết thì sau này hãy tránh xa nó ra một chút.”
“Vâng, Tiểu Tuyết biết rồi.”
Thiên Nhận Tuyết ngoan ngoãn đáp lời, dường như đã quen với thái độ của Bỉ Bỉ Đông.
Chuyện này… không đúng! Thái độ của Bỉ Bỉ Đông đối với Thiên Nhận Tuyết không đúng!
Tô Lâm Phong ngơ ngác nhìn tất cả, thầm nghĩ, Bỉ Bỉ Đông không phải xem Thiên Nhận Tuyết là nghiệt chủng, ngay khi sinh ra đã muốn bóp chết nàng sao? Cách chung sống này có đúng không?
Hơn nữa, ánh mắt nàng nhìn y tuy lạnh nhạt, nhưng lại có thể thấy được sự mềm lòng.
Cái hormone thai kỳ chết tiệt này, vậy mà cũng khiến cơ thể người mẹ này sản sinh tình mẫu tử.
Có vẻ như Bỉ Bỉ Đông cũng từng là một thiếu nữ ngây thơ có ước mơ, dù sao Thiên Nhận Tuyết có thể lớn lên chính là sự lương thiện lớn nhất của nàng, muốn nói đến sự thay đổi hoàn toàn, hẳn là bắt đầu từ khi nàng nuốt chửng Thiên Tầm Tật, có được truyền thừa của La Sát Thần. Nói cho cùng, Thiên Tầm Tật mới chính là vạn ác chi nguyên dẫn đến tất cả những điều này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Bỉ Bỉ Đông cả đời này cũng chưa từng gặp được người tốt, Ngọc Tiểu Cương, Thiên Tầm Tật, Thiên Đạo Lưu, nàng chỉ là quân cờ phục hưng của Thiên Sứ nhất tộc.
Bi kịch của Bỉ Bỉ Đông là cả đời nàng đều chống lại số phận bị chi phối, bị Võ Hồn Điện chi phối thân thể, bị La Sát Thần chi phối linh hồn, thậm chí sự chấp niệm với Ngọc Tiểu Cương đã hoàn toàn đẩy nàng trở thành ác ma.
Sự điên cuồng của nàng, chẳng qua lại là một sự châm biếm tàn khốc nhất đối với những cường giả của thế giới Đấu La này.
Tại sao không ai lên án Đường Tam? Số người hắn hại chết không ít hơn Bỉ Bỉ Đông, nhân vật chính giết người là chính nghĩa, phản diện giết người là thập ác bất xá? Sự tiêu chuẩn kép này chính là bằng chứng cho thấy sự giả dối của thế giới này.
Nếu Bỉ Bỉ Đông là nhân vật chính của thế giới này thì sao? Kết cục sẽ xảy ra điều gì?
Tâm trạng đã ổn định, Tô Lâm Phong dần dần ngừng khóc, nhìn Bỉ Bỉ Đông đang thất thần, y lại bật cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, lập tức làm tan chảy sự u uất trong lòng Bỉ Bỉ Đông.
Nói thật, nụ cười của một đứa bé rất có tác dụng chữa lành.
Trong lúc giãy giụa, Tô Lâm Phong vô tình nắm lấy một ngón tay của Bỉ Bỉ Đông, y có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của cơ thể đối phương và sự thay đổi trong ánh mắt.
“Đúng là phiền phức, chắc là đói rồi.”
Bỉ Bỉ Đông khẽ nhíu mày, tùy tiện đáp lời, “Đợi ta đột phá cấp chín mươi, việc đầu tiên là giải quyết cái phiền phức ngươi!”
Nói rồi.
Ngay lập tức, một luồng Hồn Lực màu tím tuôn ra, tràn vào Tô Lâm Phong.
Lúc này, Bỉ Bỉ Đông vẫn chưa biết phải xử lý một con hồn thú mười vạn năm hóa hình như thế nào, nên mới nghĩ đến việc truyền một chút Hồn Lực cho y.
Nhưng sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra.
Một luồng kim quang nhàn nhạt từ trong cơ thể Tô Lâm Phong tuôn ra, mạnh mẽ làm tan chảy Hồn Lực mà Bỉ Bỉ Đông truyền vào.
Đây là… đồng tử Bỉ Bỉ Đông co rụt lại, không kìm được lẩm bẩm: “Thân thể của tiểu gia hỏa này rõ ràng là một con hồn thú chim màu đen, nhưng khí tức lại giống như Tiểu Tuyết, mang lại cảm giác chán ghét? Chẳng lẽ tên nhóc này cũng là thuộc tính quang minh?”
A… chuyện này… Tô Lâm Phong ngẩn ra, thầm nghĩ, nàng đang làm gì vậy? Con nhà người ta đói bụng thì truyền Hồn Lực à? Cho dù là hồn thú cũng không ăn Hồn Lực chứ? Rốt cuộc nàng có biết nuôi con không vậy?
“Vậy phải làm sao đây?”
Bỉ Bỉ Đông khẽ cau mày, lẩm bẩm: “Hồn thú hóa hình, chẳng lẽ ta phải nuôi nấng hắn như Tiểu Tuyết sao? Hắn sẽ không phải cũng muốn uống sữa chứ?”
Nghĩ rồi.
Bỉ Bỉ Đông do dự hai giây, rồi cúi người bế Tô Lâm Phong lên.
Làm… làm gì?
Cái quái gì thế!
Ôm vào lòng mềm mại, một ý niệm không mấy lành mạnh chợt lóe lên trong đầu, đôi mắt Tô Lâm Phong lập tức trợn tròn.
Không… không phải! Thiên Nhận Tuyết đã ba tuổi rồi! Nàng… nàng lẽ nào vẫn còn?