Chương 5: Nhã Phi
Thấy Cổ Hà tò mò nhìn Khải Nhĩ rời đi phương hướng, Đằng Sơn mỉm cười nói: "Đây là ta một bà con xa chất nhi, thiên phú không tệ, có điều đôi mươi cũng đã Đấu Sư Cửu Tinh, liền đem hắn mang theo bên người."
"Còn về Nhã Phi, nàng tinh thông con số, đối với các loại thương phẩm đều có thể rất nhanh phân loại và ghi nhớ trình tự, đồng thời có kỹ thuật bán đấu giá cao siêu, có thể biến một món hàng bỏ đi thành thương phẩm cực phẩm. Nàng là một nhân tài mới mẻ."
"Ha ha, vậy ta cần phải mở mang kiến thức một chút xem nhân tài mà ngươi hết lời ca ngợi kia rốt cuộc là dạng gì, đến tột cùng làm sao mà xuất sắc." Cổ Hà làm bộ có vẻ hứng thú nói.
Cổ Hà làm sao không biết Nhã Phi, nàng là một trong những Hồng Nhan Tri Kỷ của đối thủ tương lai của ta. Có thể nói, trong số tất cả nữ nhân của Tiêu Viêm, tu vi của nàng là thấp nhất, nhưng đối với sự giúp đỡ Tiêu Viêm thì không hề kém. Khi biết sắp gặp một người như vậy, Cổ Hà luôn nghĩ đến kẻ sắp sửa mang lại sỉ nhục cho mình, tâm tình có chút buồn bực, muốn vội vàng mua được ‘Băng Tằm mặt nạ’ rồi trực tiếp rời đi, sau đó cẩn thận suy tính kế hoạch tiếp theo.
Cổ Hà miễn cưỡng duy trì nụ cười của mình, tiếp tục cùng Đằng Sơn trò chuyện. Cũng không lâu lắm, liền nghe Khải Nhĩ ở bên ngoài cung kính nói: "Đại Trưởng Lão, Nhã Phi đã dẫn tới rồi."
"Ngươi đi xuống trước đi, Nhã Phi, ngươi đi vào đi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi." Đằng Sơn ở trước mặt thủ hạ hoàn toàn không tỏ ra thân thiết như lúc ở trước mặt Cổ Hà, chỉ nghe Đằng Sơn uy nghiêm nói.
Khải Nhĩ trực tiếp lui ra sau đó lóe lên rồi biến mất không còn tăm hơi, không biết đã đi nơi nào.
Một vị mỹ lệ nữ tử thân mang váy bào màu đỏ theo đó đi vào, chỉ nghe nàng dùng âm thanh yểu điệu quyến rũ đến mức khiến người ta xương cốt tê dại, nói với Cổ Hà và Đằng Sơn: "Gặp Cổ Hà Đại Sư, Đại Trưởng Lão, không biết ngài gọi ta tới là có chuyện gì."
"Chúng ta Đế Đô Buổi Đấu Giá bên trong có hay không một món đồ tên là ‘Băng Tằm mặt nạ’, có thể ẩn giấu bản thân bên ngoài." Đằng Sơn hoàn toàn miễn dịch với âm thanh quyến rũ của Nhã Phi, nghiêm nghị hỏi. Việc này quan hệ đến việc có thể nhanh chóng hoàn thành ủy thác của Đan Vương hay không, không thể không khiến Đằng Sơn chú ý.
Nghe thanh âm của Nhã Phi, khóe miệng Cổ Hà hơi kéo lên, không trách Tiêu Viêm lần đầu tham gia Buổi Đấu Giá do Nhã Phi chủ trì, nhìn thấy dưới đài có người nâng giá. Giọng nói này quả thực đủ để câu người, huống chi người phát ra giọng nói này lại là một vị mỹ nữ xinh đẹp quyến rũ.
"Chúng ta Sàn Đấu Giá xác thực còn có một cái trữ hàng như vậy, ngay ở tầng thứ hai, vị trí thứ ba của kho hàng thứ hai. Cùng với những gì Đại Trưởng Lão ngài miêu tả thì hoàn toàn nhất trí, chỉ dùng để chế tạo đạo cụ đặc thù có thể thay đổi dung mạo, được làm từ Băng Tằm Tơ do Băng Sơn Tuyết Tằm phun ra." Nhã Phi nói một cách trật tự, rõ ràng và êm tai.
"Tốt, mau sai người đi mang tới." Đằng Sơn vui mừng vỗ vỗ bàn, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Cổ Hà: "Lão Hà, xem ra ngươi không cần phải chờ nữa rồi, may mắn không làm nhục mệnh, thứ ngươi muốn ta đã tìm cho ngươi rồi."
"Ha ha, hiệu suất của Mễ Đặc Nhĩ quả nhiên không phải là tầm thường, hôm nay lần thứ hai ta lĩnh giáo. Đằng Sơn Lão Ca xem thử cái mặt nạ này cần tốn bao nhiêu kim tệ, hoặc là không cần kim tệ, ta cũng có thể mang một ít Đan Dược đến trao đổi." Mặc dù từ nguyên tác đã biết ‘Băng Tằm mặt nạ’ của Tiêu Viêm là mua được từ phòng Đấu Giá Mễ Đặc Nhĩ, nhưng ai biết được hiện tại Mễ Đặc Nhĩ có còn cái mặt nạ đó hay không. Vì vậy, việc có thể nhanh chóng có được tấm mặt nạ che giấu thân phận này, Cổ Hà vẫn rất cao hứng. Cho dù Mễ Đặc Nhĩ đưa ra một cái giá cao, thậm chí yêu cầu dùng một viên Tứ Phẩm Đan Dược để trao đổi, Cổ Hà đều sẽ chấp nhận.
Chỉ thấy Đằng Sơn biến sắc, tức giận nói: "Chỉ là một vật nhỏ thôi, ta mà thu tiền của ngươi Cổ Hà chẳng phải là để những người khác ở Đế Đô cười rụng răng hay sao. Cái này coi như là ta tặng cho lão đệ, hy vọng lão đệ lần này lang bạt có thể tìm được thứ mình hài lòng."
"Đằng Sơn Lão Ca, nói như vậy thì lần sau ta còn mặt mũi nào mà quay lại chỗ ngươi nữa? Tiền nhất định là phải thu." Cổ Hà vội vàng từ chối.
Nhã Phi không tự mình đi kho lấy ‘Băng Tằm mặt nạ’. Nàng nghe Đằng Sơn phân phó xong liền đi ra ngoài cửa không xa, gọi Khải Nhĩ tới để hắn đi kho lấy đồ vật. Sau đó, Nhã Phi quay trở lại tiểu viện, thấy Đằng Sơn và Cổ Hà đang tranh luận, nàng nghe loáng thoáng liền biết được mấu chốt vấn đề. Nàng lượn lờ đứng trong sân, nói: "Nếu Cổ Hà Đại Sư không muốn trực tiếp lấy từ phòng Đấu Giá Mễ Đặc Nhĩ, vậy không bằng lấy bảy phần mười giá đấu giá bán cho ngươi."
Đằng Sơn cau mày nhìn nàng một cái.
Bất quá, nghĩ đến Nhã Phi thông minh, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn tẻ nhạt, hắn nhịn xuống nghi vấn muốn bật ra khỏi miệng.
Cổ Hà nhìn phản ứng của Đằng Sơn, hơi suy tư liền biết hành động của mình lúc này khác hẳn với biểu hiện bình thường của Cổ Hà. Với tâm tính của Cổ Hà, một món đồ có giá trị chỉ mấy trăm ngàn kim tệ, nhận lấy cũng là chuyện bình thường. Nhưng bản chất của hắn vẫn là một nhân vật sống ở tầng lớp dưới đáy xã hội của kiếp trước, trong lòng luôn nghĩ cách không nợ ân tình, dẫn đến xung đột ngôn ngữ với Đằng Sơn.
Nghĩ đến đây, Cổ Hà cười vang nói: "Ha ha, không hổ là nhân tinh được rèn luyện trên Sàn Đấu Giá, cứ lấy phương án này đi!"
Sau khi Khải Nhĩ mang ‘Băng Tằm mặt nạ’ trở lại, Cổ Hà và Đằng Sơn nhanh chóng hoàn tất giao dịch tiền tệ, sau đó ở dưới sự đồng hành của Đằng Sơn, cùng đi ra khỏi phòng Đấu Giá Mễ Đặc Nhĩ.
"Đằng Sơn Lão Ca, còn phiền phức lão ca thay ta hướng về những cố nhân ở Đế Đô xin lỗi. Ta có việc gấp cần mau chóng rời đi, hiện tại không thể đi bái phỏng bọn họ. Sau này nhất định ta sẽ tự mình đến nhà xin lỗi." Cổ Hà chân thành nói với Đằng Sơn ở bên cạnh.
Đằng Sơn muốn nói lại thôi, cuối cùng không biết nghĩ đến điều gì, gật gù.
"Đã có việc gấp thì cũng không có cách nào. Ngươi cứ việc đi đi, ta sẽ đi nói rõ với những bạn cũ kia. Bất quá, lần sau trở lại nhất định phải mời mọi người uống rượu, và chịu phạt ba chén trước đã!"
"Cái này đương nhiên rồi. Đến lúc đó đừng nói ba chén, ba mươi chén cũng uống."
Cổ Hà nói, triển khai ‘Đấu Khí Song Dực’, trực tiếp bay ra khỏi Đế Đô.
Đằng Sơn trở lại bên trong khu nhà nhỏ, quả nhiên Nhã Phi đang cung kính đứng ở trong sân.
"Hừ, cũng còn may là ngươi nói chen vào mà thu được kết quả tốt hơn, bằng không thì cũng không phải là đơn giản như vậy mà xong việc."
"Đại Trưởng Lão thứ tội, ta chỉ là đứng gần, nhìn thấy Đan Vương trong mắt có chút buồn bực, suy đoán lúc đó hắn không muốn nhận miễn phí mặt nạ, mới mau mau lên tiếng kiến nghị. 】, trong lòng ta cũng không có ý bất kính với Đại Trưởng Lão." Nhã Phi quỳ một chân trên đất, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, thỉnh tội nói.
"Đứng lên đi! Ta không trách tội ngươi, chỉ là ngươi quá lớn mật. Phải biết rằng, nếu lúc đó làm Đan Vương tức giận, vậy thì ngươi sẽ gặp họa lớn." Đằng Sơn xua tay nói với Nhã Phi.
"Ta chỉ là đối với việc nhìn người khá là tự tin, lúc đó liền trực tiếp nói ra."
"Vậy ngươi nói một chút lúc đó Đan Vương có trạng thái gì đi. Với bản tính của Đan Vương, chỉ là một món đồ tiện nghi, hắn sẽ không tích cực như vậy đâu."
"Đan Vương có vẻ như đối với chuyến hành trình lần này khá là bi quan, vì lẽ đó không muốn tiếp tục mang nợ ân tình nữa đâu!"
"Nha! Ngươi nói lần hành trình này của hắn rất nguy hiểm, nhưng với địa vị và thế lực của Đan Vương, lại có ai có thể cưỡng ép hắn đi làm chuyện nguy hiểm như vậy đây! Chẳng lẽ là có liên quan đến việc nhắc tới Lục Phẩm Luyện Dược Sư?" Đằng Sơn kết hợp với thái độ kỳ quái của Cổ Hà, chỉ có thể đưa ra một lý do hợp lý như vậy để giải thích.
"Chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không được nói cho bất kỳ ai, bằng không chớ trách ta vô tình." Đằng Sơn nghiêm túc nói với Nhã Phi, phản ứng lại việc sự việc này có thể ảnh hưởng đến nàng.
"Đương nhiên, Đại Trưởng Lão, chuyện như vậy ta sẽ không nói lung tung."