Đấu Phá Chi Dịch Bảo Hệ Thống

Chương 106: Đổi được mèo con

Chương 106: Đổi được mèo con


----
Đấu La đại lục, thành Tác Thác.
“Chỉ có một gian phòng?” Bên quầy khách sạn Hoa hồng, Đường Tam nhíu nhíu mày, nghiêng đầu nói nhỏ với Tiểu Vũ bên cạnh:“Tiểu Vũ, chỉ còn một gian phòng, nếu không chúng ta đổi nơi khác?”
Tiểu Vũ tùy tiện nói: “Một gian thì một gian, có gì đầu? Không phải chúng ta chưa từng ngủ cùng nhau ở học viện Nặc Đinh, tiền tiết kiệm được còn có thể mua quần áo mới đó.”
Người phục vụ nghe vậy, nhìn Đường Tam với ánh mắt kỳ dị, cường điệu nói: “Hai vị yên tâm, phòng rất lớn, giường rất mềm, hơn nữa sẽ không có tiếng ồn, sẽ không bị quấy rầy.”
“Vậy được rồi.” Đường Tam gật đầu, Tiểu Vũ nói không sai, dù sao đã ngủ cùng nhiều năm như vậy, cũng không thiếu một đêm.
Đang lúc người phục vụ tính làm thủ tục cho Đường Tam thì một giọng nam mang theo âm mũi dày đặc vang lên, khiến người phục vụ ngừng lại.
“Căn phòng này là của ta, lưu lại cho ta.”
Một người một thú nhìn lại, chỉ thấy một nam hai nữ xuất hiện phía sau bọn họ, đang chậm rãi đi tới quầy.
Hai nữ trang điểm hoa hòe loè loẹt, khoảng hai mươi tuổi đầu bộ, mặc áo trễ ngực, thân thể mềm mại đầy đặn, đặc biệt là một đôi núi no đủ phía trước, chỉ liếc một cái mà Đường Tam đã rơi vào trong đó, suýt nữa không thể kềm chế. Từ quần áo và cách trang điểm, Đường Tam đã đoán được chức nghiệp của các nàng: Câu lan phượng hoàng.
Nam tử cao hơn mét tám, trông trẻ tuổi hơn hai nữ. Đôi mắt màu vàng kim mười phần tà dị, rất là thu hút sự chú ý.
Theo lý mà nói thì những người có được đôi mắt này đều sẽ có tướng mạo anh tuấn, nhưng nam tử này thì ngược lại, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là túng dục quá độ, một thân thịt mỡ như có thể luyện ra một trăm ký dầu.
Giờ phút này, thanh niên mập mạp đang chớp hai mắt vàng kim, mỗi tay ôm cổ một cô nàng, thọc vào trong cổ áo, không ngừng mò mẫm, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Vũ bên cạnh Đường Tam, vừa nhìn vừa liếm môi, ánh mắt nóng rực.
Chú ý tới ánh mắt tà ác của thanh niên mập mạp, Đường Tam nhíu mày, đi về phía trước một bước, chắn trước mặt Tiểu Vũ, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, phòng này ta đặt trước.”
Thanh niên mập mạp không phản ứng Đường Tam, ánh mắt chuyển sang người phục vụ, nói: “Ngươi mới tới hay sao, không biết nơi này luôn phải chừa một gian phòng cho ta sao?”
“Ngài là?” Người phục vụ nghe vậy, hơi ngẩn ra, hỏi thử.
“Đi gọi quản lý tới.” Thanh niên mập mạp không kiên nhẫn nói.
Nhìn thanh niên mập mạp không dễ chọc, người phục vụ vội vàng chạy ra sau kêu cấp trên của mình.
Bị thanh niên mập mạp phớt lờ, Đường Tam nhíu mày lần hai, lạnh lùng nói: “Vị huynh đài này, hình như là ta trước đi!”
“Thì tính sao?” Thanh niên mập mạp vẫn phớt lờ Đường Tam, ánh mắt lại dừng trên người Tiểu Vũ, tròng mắt tràn ngập sự dâm tà, đã lâu không gặp được thiếu nữ ngây ngô thế này.
Tiểu Vũ bị thanh niên mập mạp nhìn mà dạ dày cuồn cuộn, nhíu mày, thân hình chợt lóe xuất hiện bên cạnh Đường Tam, hung tợn nói: “Chẳng ra làm sao,, tên mập chết tiệt nhà ngươi cút xéo cho ta.” Khi nói đến tên mập chết tiệt, Tiểu Vũ gằn từng chữ một, giọng điệu nặng nề.
Hai nữ tử bên cạnh thanh niên mập mạp nghe xong, thân thể đột nhiên run lên, trong mắt có chút đồng tình với Tiểu Vũ. Phải biết rằng hai chữ mập mạp là điều cấm kỵ đối với thanh niên, ở thành Tác Thác, kẻ dám gọi hắn là mập mạp đều có kết cục thê thảm.
Quả nhiên, thanh niên mập mạp lập tức nổi giận, rút tay khỏi áo hai nữ tử, đẩy hai nàng ra, ánh mắt nóng cháy khi nhìn Tiểu Vũ đã tràn ngập lửa giận, “Tốt, rất tốt, trong hai năm qua, ngươi là người thứ nhất dám mắng ta như vậy, ta cảm nhận được dao động hồn lực trên người các ngươi, một khi đã như vậy, chúng ta liền dùng quy củ của Hồn sư để giải quyết, các ngươi cùng nhau lên, nếu thắng, phòng tặng cho các ngươi, nếu thua thì đêm nay tiểu cô nương phải trải nghiệm sự cường tráng của Tà mâu bạch hổ Đái Mộc Bạch ta.”
Nghe lời Đái Mộc Bạch nói, da mặt hai nữ tử mới vừa bị hắn đẩy ra co rút, sao các nành lại không biết tiền vốn của Đái Mộc Bạch, bởi vì võ hồn biến dị ghê tởm kia mà sức chịu đựng rất cao, nhưng nói tới cường tráng, cũng chỉ có thể dùng hình ảnh chiếc đũa thọc thùng nước mà hình dung, không chỉ như thế, đồ chơi đó còn cực kỳ ghê tởm, bề mặt có không ít vết sẹo bỏng. Nếu không phải được cho nhiều cùng với sợ hãi thân phận Hồn sư của hắn, các nàng cũng lười tiếp.
Nghe đối phương muốn Tiểu Vũ qua đêm với hắn, Đường Tam bị chạm vảy ngược, tản ra sát ý, đi về phía trước một bước, lạnh lùng nói: “Không cần, một mình ta đã đủ rồi.”
Đái Mộc Bạch nhíu, lạnh lùng nói: “Vậy ta liền thành toàn ngươi, Bạch hổ triền thân.”
Một tầng ánh sáng trắng xanh loé lên, Đái Mộc Bạch khom người, hai tay rũ xuống, xương cốt phát ra tiếng bùm bùm, thân thể to ra, quần áo tan nát.
Hai vàng một tím, ba hồn hoàn đồng thời dâng lên từ dưới chân Đái Mộc Bạch, xoay quanh thân thể hắn.
Ánh sáng màu trắng xanh chậm rãi tiêu tán, chỉ thấy một sinh vật đầu hổ thân vượn xuất hiện trước mắt, trong khoảnh khắc nó xuất hiện, nhiệt độ trong sảnh tăng thêm vài phần.
“Ha ha, buồn cười chết mất. Thứ này mà gọi là Bạch hổ sao? Một con khỉ béo múp, trên đầu có chữ vương liền dám nói mình là lão hổ. Tiểu Tam, chẳng lẽ trong núi không có lão hổ, con khỉ liền xưng vương là thế này hả? Ha ha ha, ta không thể nhịn cười.” Thấy Đái Mộc Bạch triệu hồi ra võ hồn, Tiểu Vũ không nhịn được mà cười ha hả.
Đường Tam cũng rất muốn cười, thật sự là Bạch hổ trước mắt quá kỳ cục, từng gặp võ hồn kỳ quái nhưng chưa bao giờ thấy võ hồn kỳ quái thế này, vượn béo hợp thể với lão hổ, không có thứ gì kỳ quái hơn rồi.
“Đái Mộc Bạch, võ hồn Bạch hổ biến dị, cấp ba mươi ba hệ chiến đấu. Tiểu tử đối diện, bổn thiếu cho ngươi nửa phút để phóng ra võ hồn, nếu không đừng trách ta thắng mà không võ.” Tiếng cười của Tiểu Vũ làm Đái Mộc Bạch nghiến răng nghiến lợi. Hai năm trước hắn cũng là một soái ca, vô số người yêu thích, nhưng tất cả đều thay đổi vào ngày đột phá cấp ba mươi.
Hôm đó, hắn theo lệnh viện trưởng Phất Lan Đức sắp xếp ký túc xá cho học viên mới, Áo Tư Tạp, kết quả bụng dưới nổi tà hỏa, nháy mắt mất đi lý trí.
Chờ hắn tỉnh lại thì phát hiện toàn thân có nhiều chỗ bỏng, ngay cả hạ bộ cũng không thoát khỏi, trong phòng gà bay chó sủa, mảnh nhỏ từ quần áo vương vãi khắp nơi, cay mắt nhất chính là Áo Tư Tạp nằm trong lòng, cảnh tượng quả thực thảm không nỡ nhìn.
Trùng hợp là học viên Mã Hồng Tuấn vừa từ Câu lan trở lại, nghe nhà tranh kế bên có động tĩnh liền nhìn lén, thấy được một màn cực kỳ cay đôi mắt.
Có lẽ là xuất phát từ nghĩa khí hoặc có thể là lo lắng Đái Mộc Bạch trả thù, hắn không đi báo cáo viện trưởng, cứng rắn xem hết.
Xong việc, Đái Mộc Bạch phát hiện hồn lực của mình giảm xuống cấp hai mươi, hơn nữa còn bệnh một trận, tốn hơn nửa năm dưỡng bệnh cùng khôi phục tu vi, chờ đến khi hắn khỏi hẳn lại phát hiện võ hồn biến dị, không còn là Bạch hổ thuần tuý mà trở thành hợp thể giữa hổ và vượn.
Không chỉ có như thế, võ hồn còn có thêm một loại thuộc tính hoả, chẳng qua hắn không thể khống chế thuộc tính hoả này, mỗi lần phóng thích võ hồn, thuộc tính hoả sẽ kéo theo dục hỏa. Dục hoả khiến thân hình Đái Mộc Bạch bắt đầu phát triển như Mã Hồng Tuấn, hơn nữa nhanh chóng vượt qua Mã Hồng Tuấn, trở thành người béo nhất học viện Sử Lai Khắc.
Bởi vì có tà hỏa, Đái Mộc Bạch một lại rơi vào trạng thái muốn hỏng mất, không thể chuyên tâm tu luyện. Hai ba ngày phải phát tiết một lần, một lần không tốn ba bốn canh giờ thì không thể dừng. Điều này dẫn đến hai năm qua thân thể suy nhược, tu vi cũng tăng chậm. Ngoại trừ hấp thu hồn hoàn thứ ba thì hồn lực chỉ tăng được hai cấp, một năm tăng một cấp.
Còn Áo Tư Tạp cũng không tốt hơn chút nào, từ ngày hôm đó, sau khi tỉnh lại hắn liền tự bế, trừ ngày thường đi học, thời gian còn lại đều nhốt mình trong phòng tối, không trò chuyện với bất kỳ ai, đang êm đang đẹp, một Hồn sư thiên tài hệ phụ trợ có tiên thiên mãn hồn lực bị biến thành người sợ xã giao.
Trong lúc Đái Mộc Bạch suy nghĩ đủ thư Đường Tam đã phóng xuất võ hồn Lam ngân thảo. Hai vòng tròn màu vàng từ dưới chân hắn chậm rãi dâng lên, sáng lạn bắt mắt.
“Đường Tam, võ hồn Lam ngân thảo, cấp hai mươi chín, Hồn sư hệ khống chế, xin chỉ giáo.”
Bị cắt ngang dòng suy nghĩ, Đái Mộc Bạch trở nên lạnh lùng, hồn hoàn thứ nhất màu vàng chợt sáng lên, phóng xuất ra hồn kỹ thứ nhất, Viên hổ hộ thân chướng, sau đó vọt về phía Đường Tam.
Đường Tam cũng không sợ hãi, khống chế Lam ngân thảo thi triển hồn kỹ đối kháng, cả hai nhanh chóng quấn lấy nhau, ngươi qua ta lại.
Bọn họ không hề phát hiện bên ngoài khách sạn Hoa hồng có thiếu nữ đang lạnh lùng đứng quan sát hai người chiến đấu.
Đây là một thiếu nữ có dung mạo gần như hoàn mỹ, mặc áo da màu đen bó sát người, tóc đen dài xoã ngang vai, làn da trắng nõn, có được dáng người đầy đặn không hợp với tuổi, vẻ mặt lạnh như băng, đôi mắt màu đen không có một chút sức sống, hơi xung đột với gương mặt xinh đẹp.
Giờ phút này, người nàng tản ra hơi thở lạnh lẽo, hai tay nắm chặt, mặt đẹp mang nhiều cảm xúc như thất vọng, chán ghét, bất đắc dĩ..., cuối cùng chuyển thành một tiếng thở dài.
Nàng đã hoàn toàn thất vọng với nam nhân trước mắt. Kế tiếp, nàng muốn dựa vào bản thân, liếc mắt nhìn Đái Mộc Bạch thêm một cái, thiếu nữ đang muốn xoay người rời đi thì không gian chung quanh bỗng xoay chuyển, sau đó nàng liền mất đi tri giác, biến mất tại chỗ.
Ở chỗ nàng vừa đứng, không biết từ khi nào đã có thêm một cái bồn cầ...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất