Chương 15: Nhà đấu giá
Nghe vậy, Huân Nhi than nhẹ, đôi mắt đẹp có chút lạnh lẽo, sau một lát, Huân Nhi nhẹ giọng nói: “Qua đêm nay, ta không muốn thấy Gia Hổ nữa, hẳn là ngươi biết nên làm như thế nào đi.”
“Tiểu thư, thật ra không cần làm như thế.” Lăng Ảnh cười khổ một tiếng, nói.
“Như thế nào, ngươi muốn cãi lệnh ta.” Nghe vậy, sắc mặt Huân Nhi lạnh lùng hơn, trong mắt loé lên hai ngọn lửa màu vàng kim.
“Lão nô không dám, chỉ là hiện tại Gia Hổ sống không bằng chết, giết hắn là tiện nghi cho hắn.” Lăng Ảnh cung kính nói.
“Sống không bằng chết?” Nghe vậy, Huân Nhi hơi ngẩn người, có chút kinh ngạc hỏi: “Nói như thế nào.”
“Sau khi tiểu thư đuổi theo Tiêu Viêm thiếu gia, Gia Hổ bị người khác tập kích, mất đi thứ tượng trưng cho nam nhân.” Lăng Ảnh cung kính đáp.
“Mất đi thứ tượng trưng cho nam nhân?” Nghe vậy, mặt lạnh của Huân Nhi đỏ lên, không nhịn được hỏi tiếp: “Biết là ai làm sao?”
Lăng Ảnh nói: “Lão nô không biết, lúc ấy lão nô sợ tiểu thư gặp nguy hiểm cho nên cũng đi theo, nhưng ta có đối tượng hoài nghi.”
“Là ai?” Huân Nhi cảm thấy hứng thú.
“Tiêu Sắt.” Lăng Ảnh trả lời nói.
“Tiêu Sắt biểu ca? Lúc ấy hắn cũng ở phường thị sao?” Huân Nhi có ấn tượng không tệ đối với Tiêu Sắt, tâm tính cùng thiên phú đều rất tốt nhất, nếu có đủ cơ duyên thì sẽ trở thành cường giả tuyệt thế danh chấn đại lục.
Lăng Ảnh gật gật đầu, nói: “Đúng vậy tiểu thư. Lúc ấy lão nô nhìn thấy hắn lẫn trong đám người, Tiêu Viêm thiếu gia cùng tiểu thư đi rồi nên cũng có Tiêu Sắt có động cơ cùng sự gan dạ, sáng suốt. Lão nô cứ cảm giác tiểu tử kia hơi cổ quái, có cần giám thị hắn hay không.”
“Không cần, hôm nay Tiêu Sắt biểu ca âm thầm ra tay, có lẽ là không muốn nhìn thấy người Tiêu gia bị khi dễ, chỉ cần hắn không lấn Tiêu Viêm ca ca thì không cần quản hắn.” Huân Nhi chậm rãi nói.
“Đúng vậy.” Lăng Ảnh hành lễ hóa thành sương đen, biến mất tại chỗ.
......
Hôm sau.
Vào buổi sáng.
Tiêu Sắt khoác một bộ áo choàng đen đi tới trước nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ.
“Oa! Ca ca, toà nhà này kiến thật xa hoa, còn khí phái hơn so với hoàng cung Khương quốc chỗ chúng ta trước kia.” Trong đầu, giọng nói mang theo sự kinh ngạc của Long Quỳ vang lên.
Tiêu Sắt mỉm cười nói: “Vậy sao, về sau ta xây cho ngươi một tòa lớn hơn nữa.”
“Hì hì..” Trong không gian ma kiếm không, Long Quỳ cười tít mắt, nói: “Long Quỳ cảm ơn ca ca! Nhưng chúng ta tới nơi này làm gì.”
“Bán đấu giá Bồi nguyên linh dịch.” Tiêu Sắt nói.
“Bồi nguyên linh dịch không phải thứ ca ca cần sao? Chỉ luyện chế hai bình, dù có một lọ bởi vì do vấn đề tài liệu nên phẩm chất thấp kém, nhưng bán đấu giá thì ca ca dùng gì bây giờ?” Long Quỳ kinh ngạc nói.
“Hai bình Bồi nguyên linh dịch sẽ có lúc dùng hết, chúng ta bán đấu giá bình có phẩm chất kém, số tiền bán được dùng thể mua sắm nhiều dược liệu hơn để luyện chế Bồi nguyên linh dịch, quan trọng nhất chính là ta cần thêm dược liệu để luyện chế đan dược tam phẩm Băng linh đan để phụ trợ luyện hóa thú hoả của ma thú ngũ giai Phệ hỏa giao, có thú hoả phụ trợ, ta tin rằng không cần nhờ lực lượng của ngươi cũng có thể luyện chế Bồi nguyên linh dịch.” Tiêu Sắt giải thích.
“Không cần nhờ lực lượng của Long Quỳ?” Long Quỳ vừa nghe tức khắc nóng nảy, có chút bức thiết nói: “Ca ca, là Long Quỳ làm sai chỗ nào sao? Long Quỳ sẽ sửa lại.”
Nghe vậy, Tiêu Sắt bất đắc dĩ cười, giải thích: “Long Quỳ rất tốt, chỉ là mỗi lần ca ca mượn lực lượng của ngươi luyện chế đan dược sẽ vô tiêu hao lực lượng linh hồn ngươi, tuy rằng hiện tại còn chưa cảm thấy gì, nhưng qua một thời gian nữa linh hồn sẽ suy yếu, rơi vào trạng thái ngủ say, ngươi cũng không muốn ca ca không được thấy ngươi đi.”
Quen thuộc nguyên tác nên Tiêu Sắt biết, vì Tiêu Viêm ỷ lại lực lượng của Dược lão, dẫn tới lực lượng linh hồn của Dược lão tiêu hao nghiêm trọng, cuối cùng còn vì bảo hộ Tiêu Viêm mà rơi vào trạng thái ngủ say.
Linh hồn Long Quỳ tu luyện ngàn năm, có mạnh như Dược lão hay không, Tiêu Sắt cũng không biết.
Nhưng linh hồn đạt tới Thiên cảnh trung kỳ như Dược lão còn như thế, Tiêu Sắt không hy vọng chuyện như vậy xảy ra với Long Quỳ.
“Long Quỳ đã biết, nhưng ca ca không được ngại Long Quỳ phiền phức.” Nghe Tiêu Sắt giải thích, Long Quỳ thở phào nhẹ nhõm, nàng lo lắng ca ca sẽ chán ghét mình.
“Được.” Tiêu Sắt cười cười, dưới ánh mắt cảnh giác của hộ vệ đi vào nhà đấu giá.
Mới vừa tiến vào đại sảnh liền cảm thấy mát lạnh, ánh mắt đảo qua không gian rộng rãi, cuối cùng dừng ở gian phòng có ba chữ “Giám bảo thất”.
Bước vào phòng, chỉ thấy một vị nam tử trung niên đang buồn chán ngồi trên ghế. Nghe được tiếng bước chân, nam tử trung niên lười biếng ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng dáng toàn thân khoác áo đen thì đuôi lông mày nhíu lại, sau đó nhanh chóng làm đúng nghiệp vụ, tươi cười nói: “Vị tiên sinh này muốn giám bảo sao?”
“Ừ.” Trong áo đen có giọng nói khàn khàn truyền ra, đây là Long Quỳ vận dụng linh hồn lực giúp hắn thay đổi âm sắc.
Đi đến trước bàn, Tiêu Sắt móc ra một bình ngọc màu xanh, nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn.
“Đây là....” Nhìn thấy bình ngọc trên bàn, sắc mặt nam tử trung niên thay đổi, thật cẩn thận cầm lấy, đưa đến chóp mũi nhẹ nhàng ngửi, sau một lúc mới nhìn về phía Tiêu Sắt, trong ánh mắt có thêm vài phần kính sợ: “Đại nhân là Luyện dược sư?”
“Ừ.” Giọng nói khàn khàn lại vang lên.
Nghe được lời xác nhận, nam tử trung niên cung kính hỏi: “Xin hỏi đại nhân, đây là đan dược gì? Có tác dụng gì?”
“Bồi nguyên linh dịch, đứng hàng nhị phẩm, dùng hoặc pha thuốc tắm đều có thể tăng lên tốc độ tu luyện, chỉ có tác dụng với Đấu Giả.”
“Tăng tốc độ tu luyện của Đấu Giả?” Nghe vậy, nam tử trung niên kinh ngạc hô ra tiếng, tuy Đấu Giả tuy rằng không giống đấu khí mấy đoạn, nhưng kinh mạch vẫn tương đối yếu ớt, đan dược có thể tăng tốc độ tu luyện mười phần thưa thớt, không lựa chọn cẩn thận, dù không đến mức nổ tan xác mà chết nhưng khả năng bị thương tổn biến thành phế nhân vẫn rất lớn...
“Yên tâm, linh dịch này cực kỳ ôn hòa, cũng không có tác dụng phụ, dù chưa đạt tới Đấu Giả mà dùng phải thì cũng không thể hấp thu, bài trừ bên ngoài cơ thể.” Nhìn ra sự nghi ngờ của nam tử trung niên, Tiêu Sắt dùng giọng khàn khàn giải thích.
Nghe vậy, sắc mặt nam tử trung niên lại thay đổi, cẩn thận đặt bình ngọc xuống, cung kính đáp lại: “Đại nhân, có thể mời ngài vui lòng chờ một lát hay không, ta cần đi mời Cốc Ni đại sư kiểm tra.”
“Đi nhanh về nhanh.” Tiêu Sắt cũng không câu thúc, phất tay, ngồi xuống ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Nam tử trung niên cung kính gật gật đầu, xoay người vội vàng ra khỏi phòng.
Tiêu Sắt yên lặng không nói gì, âm thầm nghĩ: Cũng không biết Nhã Phi tới chưa?