Chương 16: Tiêu Viêm phế rồi, Gia Hổ cũng phế luôn
-
Sau một lúc, nam tử trung niên trở lại, bên cạnh có thêm một vị lão giả.
Lão giả mặc áo xanh, trên ngực có huy chương đan lô, trên huy chương có hai đường màu bạc, bề mặt lập loè ánh sáng.
“Đại nhân, ta giới thiệu với ngài, vị này chính là người phụ trách nhà đấu giá của chúng ta, Cốc Ni đại sư, hắn là một Đại Đấu Sư nhị tinh, đồng thời cũng là một Luyện dược sư nhị phẩm.” Nam tử trung niên hơi cúi mình, giọng điệu nóng bỏng giới thiệu.
Khuôn mặt dưới áo đen của Tiêu Sắt nao nao, âm thầm quan sát Cốc Ni, trên mặt mang theo sự cao ngạo đặc trưng của Luyện dược sư, tu vi lại không đạt tới Đại Đấu Sư tam tinh như trong nguyên tác, có vẻ Nhã Phi còn chưa tới.
Khi Tiêu Sắt quan sát Cốc Ni, đối phương đồng dạng cũng quan sát hắn. Thân cao không cao, hình thể tương đối gầy ốm, trên tay bao tay đặc biệt, tuy có áo đen che đậy nhưng vẫn là có thể nhìn ra gì đó.
Cốc Ni âm thầm suy đoán, chẳng lẽ là một lão giả gầy lùn?
Đương nhiên, nếu biết Tiêu Sắt chỉ mới mười một tuổi, còn thiếu một tháng nữa là mười hai tuổi, chỉ sợ hắn sẽ kinh ngạc đến rớt cằm.
Nam tử trung niên hành lễ với Tiêu Sắt, sau đó cẩn thận cầm lấy bình ngọc trên bàn đưa cho Cốc Ni....
Tiếp nhận bình ngọc, Cốc Ni để miệng bình sát vào chóp mũi hít nhẹ, mùi hương thanh mát ùa tới, mắt lão mắt híp lại, đổ ra một giọt chất lỏng màu trắng ngà lơ lửng trong lòng bàn tay.
Ánh mắt nhìn chăm chú vào giọt chất lỏng, Cốc Ni lấy ra một cây châm màu bạc thật nhỏ, ngân châm tản ra đấu khí nhàn nhạt, chậm rãi đâm vào giọt chất lỏng màu trắng ngà, nhẹ nhàng quấy.....
Thời gian dần trôi qua, khuôn mặt Cốc Ni không còn sự cao ngạo nữa, dần dần chuyển hóa thành nghiêm trọng, sau khi thu chất lỏng màu trắng trở lại bình, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Sắt có thêm một chút kính sợ, nghiêng đầu nói với nam tử trung niên: “Lời vị đại nhân này nói không giả, linh dịch đã đạt tới nhị phẩm.”
Nghe vậy, nam tử trung niên tức khắc thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Sắt cũng có vẻ kính sợ đồng thời có thêm chút cảm kích, “Đại nhân, ngài muốn bán đấu giá linh dịch này sao?”
“Ừ, sắp xếp thời gian bán đấu giá nhanh nhất cho ta, còn nữa, giúp ta chuẩn bị những dược liệu này, tiền mua dược liệu trừ vào tiền bán đấu giá.” Tiêu Sắt gật gật đầu, lấy ra một tờ danh sách.
“Ha hả, chuyện này tự nhiên không thành vấn đề, đại nhân cầm lệnh bài này đi vào phòng đấu giá chữ Thiên thứ nhất, nơi đó đang cử hành đấu giá hội. Chúng ta sẽ chuẩn bị dược liệu cho ngài.” Nam tử trung niên cười, nhận lấy danh sách, sau đó đưa ra một lệnh bài màu đen.
“Được.” Tiện tay cầm lệnh bài, Tiêu Sắt đi ra khỏi phòng dưới sự dẫn dắt của thị nữ.
Nhìn Tiêu Sắt biến mất, nam tử trung niên nhìn về phía Cốc Ni, nhỏ giọng dò hỏi: “Cốc Ni đại sư, hắn thật sự là Luyện dược sư sao?”
“Đúng vậy, linh hồn rất nhạy bén, tuyệt đối không sai được...” Cốc Ni gật đầu, liếc nhìn danh sách trong tay nam tử trung niên, rơi vào trầm tư, một phần dược liệu trong danh sách này dùng để luyện chế đan dược tam phẩm....
........
Tiêu Sắt được thị nữ dẫn vào phòng đấu giá chữ Thiên thứ nhất.
Tìm một góc không người ngồi xuống, hắn liếc mắt nhìn về phía đài bán đấu giá, chỉ liếc mắt nhìn liền mất đi hứng thú, tuy rằng Đấu giá sư cũng là một mỹ nữ, nhưng không phải Nhã Phi.
Đối phương không có sự thành thục hấp dẫn, giọng nói quyến rũ làm nam nhân tê dại.
Nhưng có ba người ngồi ghế cao hấp dẫn sự chú ý của Tiêu Sắt.
Chính giữa là gia chủ Tiêu gia, Tiêu Chiến, bên trái là gia chủ Gia gia, Gia Liệt Tất, phía bên phải là gia chủ Áo Ba gia tộc, Áo Ba Mạt.
Khi mỹ nữ Đấu giá sư giới thiệu công dụnh của Bồi nguyên linh dịch, toàn bộ phòng đấu giá oanh động.
Có thể tăng tốc độ tu luyện của Đấu Giả, đối với đa số người có tu vi Đấu Giả ở đây mà nói, tuyệt đối có sức hấp dẫn không nhỏ.
“Ta ra một vạn.”
“Ta ra một vạn mốt.”
“Một vạn hai.”
.......
Tiếng báo giá liên tục không dứt.
“Ta ra hai vạn.” Sau khi Gia Liệt Tất mở miệng, tiếng kêu giá dần dần ít đi.
“Ha hả, Gia Liệt lão quỷ, ngươi tính cho nhi tử dùng sao?” Áo Ba Mạt khẽ cười một tiếng, trêu chọc.
Nghe vậy, Gia Liệt Tất nhíu mày, lạnh lùng nói: “Như thế nào, không được sao?”
“Nga, không có gì, chỉ là ta cũng muốn cho nhi tử của ta dùng thôi, qua mấy năm nữa hắn cũng sẽ đột phá Đấu Giả. Hơn nữa, dù nhi tử ta không cần cũng có thể cho tôn tử dùng.” Áo Ba Mạt âm dương quái khí cười cười, chợt lớn tiếng báo giá: “Hai vạn mốt.”
“Ngươi...” Nghe được ẩn ý trong lời Áo Ba Mạt, da mặt Gia Liệt Tất co rút, tức giận một hơi nâng giá tới ba vạn.
“Ba vạn.”
“Ba vạn mốt.”
.....
Không đến thời gian một chén trà, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cả hai nâng giá cả lên tới rồi bốn vạn mốt.
“Năm vạn.”Tiêu Chiến yên lặng đã lâu bỗng nhiên lên tiếng.
Đại sảnh đang ầm ĩ đột nhiên im bặt, ánh mắt tất cả mọi người đều chuyển dời đến trên người Tiêu Chiến, ngay cả Gia Liệt Tất cùng Áo Ba Mạt cũng bị giá cả Tiêu Chiến báo ra làm chấn động.
“Hắc hắc, xem ra Tiêu gia chủ muốn mua cho vị được xưng là ‘ thiên tài đệ nhất trong vòng vòng trăm năm của thành Ô Thản ’ kia sử dụng nha! Chỉ là ta nghe nói vị thiên tài kia đã phế rồi, từ một thiên tài có tu vi Đấu Giả biến thành củi mục đấu khí tứ đoạn, hình như cũng không cách nào hấp thu năng lượng trong linh dịch đi. Chờ Tiêu đại thiên tài trở về Đấu Giả, còn không biết ngày tháng năm nào đâu, chỉ sợ lúc đó linh dịch đã mất đi dược hiệu rồi.” Gia Liệt Tất cười hắc hắc, nói.
Tiêu Chiến liếc Gia Liệt Tất một cái, lạnh nhạt nói: “Không phải nhi tử của ngươi cũng phế rồi sao?”
“Tiêu Chiến ngươi...” Giọng Gia Liệt Tất nhỏ dần.
Nhìn hai người châm chọc lẫn nhau, Áo Ba Mạt mỉm cười nhún vai, lựa chọn rời khỏi, con của hắn có thiên phú kém hơn Gia Hổ, hai mươi tuổi, đấu khí thất đoạn, muốn đột phá Đấu Giả trong ba năm cũng không thể, cho nên hắn không cần gấp.
Nhưng Tiêu Chiến chiếm lý không tha, tiếp tục nói: “Tiêu Viêm bị mất đi đấu khí, tốt xấu còn có thể tu luyện lại. Nhi tử Gia Hổ của ngươi không còn phần dưới, e là không thể mọc lại đi, a... Ha ha ha...” Nói xong rồi, Tiêu Chiến còn cười ha ha.
Khi nói chuyện với Gia Liệt Tất, Tiêu Chiến cũng có nhỏ giọng, thậm chí nói là lớn tiếng cũng không quá. Gia Liệt Tất bị thiến hôm qua cộng thêm Gia gia tộc cố ý phong tỏa tin tức, không có nhiều người biết.
Bây giờ tất cả mọi người trong phòng đấu giá đều nghe rõ ràng.
Gia Hổ không còn thứ kia.
“Ha ha....”
“Gia Hổ bị thiến, thật hay giả...”
“Là thật, lúc ấy ta cũng ở đó, đã nói với các ngươi rồi mà các ngươi không tin, giờ Tiêu gia chủ nói ra, lúc cũng nên tin rồi...”
“Mắc cười chết ta... Cái tên hoa hoa công tử kia cũng có ngày hôm nay...”
Tiếng cười nhạo không dứt bên tai, ngay cả chuyện Tiêu Viêm bị mất đi đấu khí cũng bị mọi người xem nhẹ.
Không có chuyện kích thích hơn bị thiến nha!