Chương 60: Hải Ba Đông không hề thoải mái
-
“Tiểu tử không tồi, dĩ nhiên có thể cảm giác được ta tập kích, phản ứng rất nhanh.” Hải Ba Đông lơ lửng ở vị trí cũ của Tiêu Sắt, chậm rãi hạ xuống mặt đất.
Tuy Đấu Linh không thể dùng đấu khí hoá thành cánh như Đấu Vương nhưng lại có thể phi hành trong thời gian ngắn, vừa rồi Hải Ba Đông lợi dụng hơi nước che chắn, thu liễm hơi thở, bay ra phía sau Tiêu Sắt.
“Thật đúng là phải cảm tạ lão tiên sinh thủ hạ lưu tình, nếu vừa rồi ngươi dùng toàn lực, e là ta không chỉ rơi xuống đơn giản như vậy, rất có khả năng sẽ bị nội thương.” Tiêu Sắt lắc lắc cánh tay có chút tê dại, không khỏi cảm thán Đấu Linh cường hãn, tốc độ và lực lượng này là ngưỡng cửa khó vượt, nếu không có thủ đoạn đặc thù, Đấu Sư muốn chiến thắng Đấu Linh, cho dù là Đấu Linh bình thường nhất cũng gần như không có khả năng.
“Hừ, không cần nịnh hót, vừa rồi ta cũng chỉ đánh lén tiện nghi thôi, nếu ngươi không giao ra tàn đồ, kế tiếp lão phu sẽ không nương tay.” Hải Ba Đông hừ lạnh nói.
“Ha ha, nên như thế.” Cười cười, Tiêu Sắt thu ma kiếm vào trong cơ thể, nói với Hồng Quỳ:“Long Quỳ, giao cho ngươi, nhớ đừng gây mạng, tàn đồ kia vẫn chưa đủ, hẳn là trên người lão già này còn giấu phần khác.”
Nếu đã kiểm tra được sự chênh lệch giữa bản thân cùng Đấu Linh, Tiêu Sắt cũng sẽ không tiếp tục trận chiến vô nghĩa này, hiện giờ thủ đoạn lợi hại nhất của hắn là dùng thú hoả thi triển Xích viêm kiếm, uy lực không thấp hơn đấu kỹ địa giai, dù như thế nhưng đấu kỹ của Hải Ba Đông cũng không kém hơn hắn, trong tình huống đấu kỹ sàn sàn nhau mà tu vi kém hơn hai giai, hắn không hề có phần thắng.
“Ca ca, giao cho ta đi.” Hồng Quỳ đã sớm khó chịu với lão nhân này, trực tiếp bám vào người Tiêu Sắt, thoáng chốc, đồng tử Tiêu Sắt dần chuyển thành màu đỏ sậm.
“Như thế nào, từ bỏ sao?” Thấy Tiêu Sắt thu hồi vũ khí, Hải Ba Đông liền cho rằng Tiêu Sắt tính trả lại tàn đồ, nếu có thể thì hắn cũng không muốn đối địch với gia hoả có thiên phú dị bẩm này.
Nhưng còn chưa kịp cao hứng thì một cổ khí thế hung mãnh vượt xa hắn bùng nổ từ cơ thể thiếu niên trước mắt, nhấc lên kình phong mãnh liệt, vẻ mặt tuấn tú của thiếu niên trở nên yêu dị.
“Sao... Sao có thể?” Cảm nhận được khí thế của Tiêu Sắt tăng lên, Hải Ba Đông chấn động.
Hải Ba Đông ngạc nhiên nhìn Tiêu Sắt bùng nổ khí thế, một lúc sau mới phản ứng lại, vẻ mặt nghiêm trọng chất vấn: “Tiểu tử, ngươi đã làm cái gì?”
Nghe vậy, Tiêu Sắt nhếch miệng cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cắn chặt răng!!!”
Giờ phút này, tuy giọng vẫn là của Tiêu Sắt nhưng thân thể đã sớm giao cho Hồng Quỳ, Hải Ba Đông không cách nào chạy thoát rồi.
“Cái gì?”
Hải Ba Đông cảm thấy khó hiểu.
Ngay sau đó, Tiêu Sắt hóa thành một tia sáng hồng biến mất, Hải Ba Đông chỉ cảm thấy trời đất tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
........
Trong mật thất cửa hàng Cổ Đồ.
Không biết trôi qua bao lâu, Hải Ba Đông thân quấn đầy băng vải chậm rãi tỉnh lại.
Mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, Hải Ba Đông tức khắc nhận ra hắn đã bị đưa tới mật thất của mình.
“Tỉnh rồi nha.” Giọng Tiêu Sắt chợt vang lên.
Nghe vậy, Hải Ba Đông nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Tiêu Sắt đang ngồi xếp bằng trước dược đỉnh luyện chế đan dược.
Hải Ba Đông vừa muốn đứng dậy, giọng Tiêu Sắt lại vang lên, “Đừng nhúc nhích, ta vừa mới nối xương cốt cho ngươi, chờ ta luyện chế xong đan dược thì ngươi có thể khỏi hẳn trong ba ngày.”
“Vì sao ngươi không giết ta?” Tâm thần chìm vào trong cơ thể, xác nhận toàn thân đều có xương gãy xương, Hải Ba Đông ngừng giãy giụa, lạnh nhạt nói.
“Vì sao ta phải giết ngươi?” Lấy đan dược vừa luyện chế ra khỏi dược đỉnh, Tiêu Sắt hỏi lại.
“Ách...” Câu hỏi của Tiêu Sắt làm Hải Ba Đông á khẩu không trả lời được, chợt nghĩ tới gì đó, hắn cười lạnh nói: “Ngươi nhìn ra tàn đồ vẫn còn thiếu hụt, muốn tìm kiếm phần còn lại đúng không! Đừng có nằm mơ, ngươi đánh ta thành như vậy, hôm nay dù giết ta, ta cũng sẽ không giao...”
Hai chữ cho ngươi còn chưa ra khỏi miệng thì Tiêu Sắt liền giơ một phần tàn đồ trước mặt Hải Ba Đông.
“Ngươi thật sự không biết giấu đồ mà, không phải giấu trong ngăn bí mật dưới đệm sao, lúc ta khiêng ngươi tới trực tiếp đem ngươi ném vào tấm đệm, có tiếng trầm đục vang lên, ta tùy tiện kiểm tra liền thấy. ” Tiêu Sắt nhún vai, thu tàn đồ vào kho hàng hệ thống.
Không cần phải nói, đúng là hắn dùng công năng thấu thị tìm được tàn đồ.
“Nếu ngươi đã được thứ ngươi muốn, vậy ngươi còn cứu ta làm gì?” Hải Ba Đông phát hiện càng lúc càng không nhìn thấu thiếu niên trước mắt.
“Ta chỉ theo nhu cầu thôi, ngay từ đầu ta đã nói muốn giao dịch. Là ngươi một hai muốn động thủ, bất đắc dĩ ta mới...” Tiêu Sắt cười cười, không có tiếp tục nói tiếp.
Nghe lời này, Hải Ba Đông trừng hắn, bổ sung: “Bất đắc dĩ ngươi mới đánh ta tới nông nỗi này đúng không!”
Tiêu Sắt khẽ gật đầu, thản nhiên thừa nhận.
Da mặt Hải Ba Đông co rút, thở phào một hơi, nói: “Thôi thôi, tiểu tử ngươi chẳng những mang theo các loại kỳ vật mà còn có thủ đoạn tăng cường thực lực quỷ dị, Hải Ba Đông ta thua trong tay ngươi cũng không tính là mất mặt, muốn chém muốn giết thì cứ tự nhiên.”
Nghe Hải Ba Đông muốn chết muốn sống, Tiêu Sắt trợn mắt, liếc nhìn bàn đá bên cạnh, thấy có bày các loại dược liệu quý trọng, chậm rãi nói: “Hình như trong cơ thể ngươi có phong ấn, trong mật thất lại chuẩn bị không ít dược liệu, hẳn là ngươi muốn tìm người luyện chế đan dược giải trừ phong ấn đi, có muốn giao dịch với ta hay không?”
“Giao dịch gì? Ta muốn luyện chế Phá ách đan lục phẩm, lại cần dị hỏa mới có thể luyện chế. Tuy rằng ta thừa nhận ngươi rất ưu tú nhưng ngươi có dị hỏa sao?” Hải Ba Đông có chút ngạc nhiên nói.
“Ta không có nhưng cũng vì không có nên ta mới ngàn dặm xa xôi đi tới sa mạc Tháp Qua Nhĩ này, ta nghĩ ngươi ở sa mạc lâu như vậy, nhất định sẽ biết nhiều về sa mạc đi!” Tiêu Sắt cười nói.