Chương 61: Tình cờ gặp được lái buôn xà nhân
----
Thoáng chốc, hai mươi ngày đã trôi qua.
Trong sa mạc mênh mông đầy gió cát, một thiếu niên áo đen lưng đeo trường kiếm, gian nan đi tới. Trên cát vàng sau lưng có một hàng dấu chân thật sâu, không bao lâu liền bị cát bay tới vùi lấp.
“Ca ca, nếu không thì nghỉ ngơi, chờ trận bão cát này qua, chúng ta lại lên đường.” Tiếng Long Quỳ nhẹ nhàng vang lên.
Tiêu Sắt lắc lắc đầu, nói: “Có vẻ trận bão cát này sẽ không dừng lại trong khoảng thời gian ngắn, ta không có nhiều thời gian để chờ, hơn nữa di chuyển trong bão cát cũng là một loại tu luyện. Việc cấp bách là phải chạy tới địa điểm đánh dấu tiếp theo trên bản đồ.”
Hoàn cảnh ác liệt, khắc nghiệt của sa mạc Tháp Qua Nhĩ nằm ngoài dự đoán của Tiêu Sắt.
Dưới ánh mặt trời chói chang, cát vàng dưới chân không khác gì đậu mới vừa xào trong nồi.
Hạt cát nóng bỏng bay vào mặt khiến hắn không thể không bọc một lớp đấu khí mỏng trên người, tránh bị hủy dung.
Hai chân càng tội hơn, mỗi một lần bước đi, cơ mặt Tiêu Sắt đều giật giật.
May mà hắn là một vị Luyện dược sư, trước khi tiến vào sa mạc đã luyện chế thuốc mỡ chuyên phòng bỏng bôi sẵn rồi, nếu không thì thế nào chân cũng phồng rộp lên.
Đương nhiên, có lợi cũng có hại, tuy sa mạc Tháp Qua Nhĩ khắc nghiệt nhưng năng lượng thuộc tính hoả lại tràn ngập, thậm chí dồi dào hơn tiểu sơn cốc trong Ma Thú sơn mạch, rất thích hợp cho người nắm giữ đấu khí thuộc tính hoả tu luyện.
Dưới sự phụ trợ của Tử Tinh Nguyên cộng sinh, Tiêu Sắt chạm đến ngưỡng cửa Đấu Sư tam tinh.
“Nghỉ ngơi một đêm ở đây đi!”
Tiêu Sắt ngẩng đầu nhìn sắc trời dần dần tối, rồi nhìn quanh, sau khi xác định không có ai mới phóng xuất Hãn hải càn khôn tráo, lót một lớp da mịn, đặt mông ngồi xuống đốt lửa.
Đây là tác dụng lớn nhất mà Hãn hải càn khôn tráo mang đến cho hắn, có thể cắm trại bất kỳ lúc nào, ngăn cản được gió cát, che giấu hơi thở cùng thân hình, căn bản không phải lo lắng bị kẻ khác tập kích, quả thực chính là thần khí cho một chuyến lữ hành.
Ăn chút thức ăn, Tiêu Sắt vừa định khôi phục đấu khí thì tiếng hệ thống chợt vang lên:
【 Đinh, thời hạn một tháng đã đến, chúc mừng ký chủ đạt được một lần trao đổi. 】
Nghe tiếng hệ thống nhắc nhở, Tiêu Sắt có chút kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Một tháng trôi qua nhanh vậy sao?”
Tiêu Sắt nhìn quanh, ngoại trừ cát vàng thì không có thứ gì có thể trao đổi, dược liệu, đan dược, dụng cụ sinh tồn trong nạp giới đều là vốn để an cư lạc nghiệp trong sa mạc, hắn cũng sẽ không đụng tới.
Bỗng nhiên, Tiêu Sắt nghĩ tới chuyện gì đó, nở nụ cười quỷ dị, hô trong đầu: “Hệ thống, dùng cái trứng thúi nằm trong kho hàng hơn nửa năm để trao đổi.”
Do không muốn để Long Quỳ nhìn thấy thứ ghê tởm nên đồ chơi này đã bị Tiêu Sắt quên đi, bây giờ đột nhiên nhớ tới nên dùng luôn, còn trứng có bị thúi hay không thì không liên quan đến hắn rồi.
【 Đinh, chúc mừng ký chủ đổi được Như ý bảo nang của Độc Cô Bác trong thế giới ‘ Đấu La đại lục ’. 】
.........
Đấu La đại lục, trong một động phủ nào đó.
Độc Cô Bác cuộn tròn trên ghế bập bênh, sắc mặt tái nhợt, cả người toàn là mồ hôi, trông cực kỳ thống khổ.
Đáng chết, khi nào mới hết những ngày thế này!” Độc Cô Bác cắn răng chịu đựng thống khổ.
Một lúc sau cảm giác đau đớn mới chậm rãi tiêu tán, giờ phút này, Độc Cô Bác đã không còn chút sức lực, tê liệt ngã vào ghế dựa rồi hôn mê.
Không biết trôi qua bao lâu, rốt cuộc hắn cũng tỉnh lại, vừa tỉnh lại liền cảm giác trong không khí có mùi máu tươi thoang thoảng, Độc Cô Bác cảnh giác lần theo mùi máu, cuối cùng ánh mắt dừng lại bên hông mình, sắc mặt tức khắc thay đổi.
“Đây là.....”
Không biết Như ý bảo nang của Độc Cô Bác đã biến mất từ khi nào, thay thế chính là một viên thịt như quả trứng, bề mặt đầm đìa máu, có lớp màng thịt bao bọc, vững vàng vắt bên hông hắn.
........
“Như ý bảo nang? Là đồ tốt! Hình như có thể đựng vật còn sống. Hai trong ba trữ vật khí của Đường Tam đã đến tay ta, cái thứ hai còn dùng trứng của lão sư mà Đường Tam kính trọng nhất đổi lấy, không lỗ nha.”
Tiêu Sắt nhớ trong nguyên tác Đấu La đại lục, Đường Tam dùng túi này chứa đựng nhiều tiên thảo, sau khi Tiểu Vũ hiến tế lại dùng làm túi đựng Huyết tinh tham giúp nàng khôi phục thân thể.
Nở nụ cười hài hước, Tiêu Sắt đeo Như ý bảo nang vào bên hông, sau đó tiến vào trạng thái khổ tu.
Một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Sắt chậm rãi mở mắt.
Vừa định thu hồi Hãn hải càn khôn tráo thì bên tai có vài giọng nam vang lên.
Tiêu Sắt lần theo âm thanh thì lấy cách vài trăm thước có bảy tám tên đại hán đeo đao, vẻ mặt dữ tợn, áp giải một đoàn xe ngựa chậm rãi tới gần, trên xe ngựa có lồng sắt bị vải thô bao phủ, nghe loáng thoáng có tiếng nữ nhân khóc.
“Hắc hắc, lão đại, rốt cuộc bão cát đáng chết cũng dừng lại, chúng ta có thể đi ra ngoài, có vài tên xà nữ này thì phát tài rồi.”
“Ha ha ha... Không tồi không tồi, khi về lão tử sẽ dẫn các ngươi đến Phiêu Hương viện chơi đùa... Tiết hỏa...”
“Cảm ơn lão đại, cảm ơn lão đại.”
“Đúng rồi, Canh Tam đâu?”
“Hẳn là hắn sẽ nhanh trở lại thôi.”
........
Bên trong Hãn hải càn khôn tráo, Tiêu Sắt thu hết thảy vào trong mắt. Rõ ràng là hắn gặp được bọn buôn người xâm nhập sa mạc bắt xà nữ.
Dù kiếp trước hay là kiếp này, Tiêu Sắt đều căm thù bọn buôn người, ở góc độ nào đó thì còn đáng căm hận hơn so với giết người, vì lợi ích mà khiến vô số gia đình tan vỡ.
“Ba tên Đấu Giả tứ tinh, hai tên Đấu Giả ngũ tinh, hai tên Đấu Giả lục tinh, một tên Đấu Sư nhất tinh, gặp được ta xem như các ngươi xui xẻo. Hình như còn một tên gọi là Canh Tam, trước cho các ngươi sống lâu thêm một chút.”
Linh hồn lực đảo qua, Tiêu Sắt dễ dàng phán đoán thực lực của tám người.
Tuy nói Tiêu Sắt không phải thánh mẫu, nhưng nếu gặp phải chuyện mà bản thân lại có năng lực giải quyết, tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, còn có thể đổi lấy sự cảm kích của xà nữ hay không thì hắn hoàn toàn không để bụng. Hắn muốn cứu liền cứu, tùy tâm mà làm.