Chương 68: Thanh liên địa tâm hỏa
Thiên Xà phủ, trong một gian điện rộng lớn, sáng sủa.
Vị trí cao nhất trong đại điện có một ghế dựa màu vàng kim to lớn, hai tay ghế dựa là hai đầu rắn, đôi mắt được khảm đá quý xanh biếc.
Trên ghế là một lão giả tóc trắng xoá đang ngồi, hai mắt khép hờ, mặc trường bào màu xanh lục, mấy con rắn trên trường bào sống động như thật, mang đến cho người ta cảm giác tiên phong đạo cốt.
Bỗng nhiên lão giả mở bừng mắt, hai tròng mắt phóng ra tia sáng làm người ta sợ hãi, lão yên lặng một lát mới chậm rãi mở miệng nói: “Người tới!”
Tiếng lão giả vừa vang lên thì có một bóng đen xuất hiện trong đại điện.
“Đại trưởng lão!” Bóng đen quỳ một gối, cung kính nói.
“Đi gọi Bạch Nha cùng Lục Man tới!” Lão giả lạnh nhạt nói.
“Tuân lệnh!” Bóng đen cung kính đáp lời rồi biến mất khỏi đại điện.
Nhìn bóng đen biến mất, ánh mắt vẩn đục của lão giả lập loè, lẩm bẩm: “Ở sa mạc Tháp Qua Nhĩ sao? Lần này rốt cuộc cảm giác được vị trí chính xác của nàng, Bích xà tam hoa đồng hiện thế lần thứ hai, Thiên Xà phủ ta sắp quật khởi... Ha ha ha.....”
Trong đại điện cũng chỉ còn lại tiếng cười to của lão giả.
........
Dưới sự dẫn dắt của Hoả linh xà hai đầu,Tiêu Sắt đã thâm nhập đến tận cùng thế giới dung nham.
Nhìn dung nham đỏ rực vây quanh, Tiêu Sắt không khỏi có chút sởn tóc gáy, lấy tốc độ bơi của Hoả linh xà hai đầu, tiến vào dung nham một giờ rồi mà hắn vẫn chưa nhìn thấy Thanh liên địa tâm hỏa dù đã dùng công năng thấu thị.
Lại nhìn dung nham chung quanh lần nữa, Tiêu Sắt nhíu mày, trong đầu nhớ tới Hoả linh xà trong nguyên tác cực kỳ xảo trá, lúc trước đánh nó thảm như vậy, khó tránh khỏi súc sinh này sẽ mượn cơ hội trả thù một chút, cố ý đi vòng.
Hắn chợt quát Hoả linh xà hai đầu: “Không muốn chết thì thành thật chút, đừng giở trò, nếu không ta sẽ không giữ ngươi!”
Giọng Tiêu Sắt mang theo đấu khí, xuyên qua Hãn hải càn khôn tráo và dung nham truyền vào trong tai Hoả linh xà hai đầu.
Là ma thú tứ giai, tương đương với cường giả nhân loại cấp Đấu Linh, Hoả linh xà hai đầu đã có linh trí nhất định cho nên Tiêu Sắt cũng không lo nó không hiểu.
Hỏa linh xà vô cùng sợ hãi với thực lực khủng bố mà Tiêu Sắt phát huy trước đó, nghe được tiếng cảnh cáo liền quay đầu tỏ vẻ ngại ngùng, lấy lòng, thân thể uốn lượn nhanh hơn.
Khoảng nửa nén hương sau, Tiêu Sắt nhìn thấy chỗ sâu có từng điểm sáng màu xanh lá, càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng có một đóa hoa sen màu xanh lá ánh vào mắt.
“Đây là... Thanh liên địa tâm hỏa... Tìm được rồi.. Mau tới gần...” Mang tâm tình thấp thỏm, Tiêu Sắt thúc giục Hoả linh xà hai đầu.
Ở vị trí cách Thanh liên ước chừng hai mươi trượng, Hỏa linh xà tự động ngừng lại, trong đôi mắt to tràn đầy sợ hãi khi nhìn về phía hoa sen màu xanh lá, thân thể run rẩy, không dám tới gần nữa.
“Ngươi ở đây chờ ta đi.” Nhìn bộ dạng sợ hãi rụt rè của nó, Tiêu Sắt lạnh nhạt nói.
Hỏa linh xà nghe vậy, vội vàng gật gật đầu, ngoan ngoãn bơi sang một bên.
Thân thể khẽ run, Tử vân dực bung ra, Tiêu Sắt chậm rãi lao về phía hoa sen xanh.
Tuy mở ra Hãn hải càn khôn tráo mà di chuyển rất hao đấu khí, nhưng trong tình huống khoảng cách không quá xa thì Tiêu Sắt vẫn có thể chống đỡ, dù sao trên người hắn vẫn còn ba mươi viên Hồi khí đan.
Khi tới sát, rốt cuộc Tiêu Sắt thấy rõ hình dáng của hoa sen màu xanh lá.
Hoa sen màu xanh lá tản ra ánh sáng xanh, có tám cánh màu xanh, mỗi cánh đều rất hoàn mỹ, trong suốt tinh khiết, mang đến cho người cảm giác sáng lạn.
Trong hoa sen là một đài sen nhỏ, vị trí trung tâm có một lỗ thủng cỡ nắm tay, một ngọn lửa màu xanh lá chậm rãi bốc lên từ đây.
Ngọn lửa rất có linh tính, khi thì ngưng tụ thành hoa sen, khi thì ngưng tụ thành một con rắn lửa xanh lá thật nhỏ, nhảy lên nhảy xuống rất là đáng yêu.
“Thanh liên địa tâm hỏa, rốt cuộc tìm được rồi ngươi.”
Chậm rãi dung nhập vào ánh sáng xanh, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt Tiêu Sắt nhìn chằm chằm ngọn lửa xanh lá, không có tùy tiện tới gần, trong nguyên tác, vì mạnh mẽ chiếm lấy ngọn lửa nên Mỹ Đỗ Toa đã bị trọng thương.
Hắn không muốn giẫm lên vết xe đổ.
Tiêu Sắt lấy ngọc thước ra, chậm rãi bay xuống phía dưới hoa sen màu xanh lá, chỉ cần chặt đứt bộ rễ, nhị sen tới tay, có nhị sen áp chế, dị hỏa sẽ không thể tổn thương hắn.
Nhìn những sợi rễ dưới hoa sen màu xanh lá, Tiêu Sắt đang muốn dùng ngọc thước chặt đứt thì Thanh liên địa tâm hỏa theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, bắt đầu sôi trào, toàn bộ thế giới dung nham rung động, tựa hồ muốn bùng nổ, từng tia lửa xanh lá bắn ra khắp nơi, muốn công kích kẻ xâm phạm nó, đáng tiếc là Tiêu Sắt ở trong Hãn hải càn khôn tráo, dù hơi thở hay thân hình đều được che giấu hoàn toàn.
Ngọn lửa màu xanh lá quay cuồng rồi cũng nhanh chóng bình tĩnh, sau Tiêu Sắt chặt đứt rễ liền rót linh hồn lực vào nhị sen, tiến hành trói buộc.
Thanh liên địa tâm hỏa tới tay!!!
.........
Thánh thành Xà nhân tộc.
Trong tẩm cung rộng lớn.
Vị trí cao nhất có một bảo toạ thật lớn.
Mỹ Đỗ Toa lẳng lặng ngồi bên trên, mắt đẹp khép hờ, giống như đang suy tư gì đó...
Đột nhiên mắt đẹp mở ra, môi đỏ tràn ngập dụ hoặc dưới vải che hơi hé, phát ra âm thanh dễ nghe, “Cảm giác vừa rồi... Là dị hỏa?”
Trầm ngâm một lát, Mỹ Đỗ Toa đứng dậy, hai cánh đỏ xuất hiện sau lưng, nàng bay nhanh xuyên qua giếng trời trong tẩm cung.
.......
Ở một toà thành nào đó gần sa mạc Tháp Qua Nhĩ.
Giữa một gian phòng thoáng đãng có bày một dược đỉnh thật lớn.
Một nam tử trung niên nho nhã bên cạnh dược đỉnh chợt mở mắt, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, giọng run run nói: “Dĩ nhiên là hơi thở dị hỏa.... Đúng vậy, tuyệt đối không sai, tuy chỉ xuất hiện trong nháy mắt nhưng tuyệt đối là dị hỏa.”
Kích động qua đi, sắc mặt nam tử trung niên trở nên nghiêm trọng, lẩm bẩm: “Khu vực hơi thở dị hỏa này biến mất hình như là sâu trong sa mạc Tháp Qua Nhĩ, đó là địa bàn của nữ vương Xà nhân tộc Mỹ Đỗ Toa, không được, ta cần phải tìm thêm mấy người giúp đỡ mới được.”
Vừa nói xong, nam tử trung niên mở ra hai cánh đấu khí, nhanh chóng bay về phía Đế đô.