Chương 81: Vân Vận mời
-
“Họ Tiêu?” Nghe vậy, Vân Vận rơi vào trầm tư, đệ tử Nạp Lan Yên Nhiên của nàng có vị hôn phu họ Tiêu, hình như gọi là Tiêu Viêm, hay đối phương cũng là người Tiêu gia ở thành Ô Thản.
Suy nghĩ một lát, Vân Vận vẫn hỏi, “Hay tiểu huynh đệ là người Tiêu gia thành Ô Thản?”
“Chỉ là cùng họ thôi.” Tiêu Sắt lắc lắc đầu, tuy không đến mức thù hằn Tiêu gia nhưng từ lúc ba tuổi bị Tiêu gia từ chối ngoài cửa thì hắn đã không xem mình là người Tiêu gia nữa.
Vân Vận khẽ gật đầu, thoáng thở phào nhẹ nhõm, nếu thiếu niên trước mắt là người Tiêu gia thì nàng phải thận trọng suy xét.
Mấy năm nay Nạp Lan Yên Nhiên vẫn luôn bất mãn với hôn ước, đặc biệt là khi thiên phú của Tiêu Viêm biến mất, sự bất mãn chuyển thành sỉ nhục, đã rất nhiều lần muốn thỉnh cầu Vân Vận giúp nàng giải trừ hôn ước này, chỉ là bởi vì Vân Vận không muốn để người khác trong Vân Lam tông mượn cớ mới đè ép xuống, ngươi sớm không lùi, muộn không lùi, chờ sau khi thiên phú của người ta biến mất mới lùi, người ngoài không suy nghĩ mới là lạ.
Biết được Tiêu Sắt không có quan hệ gì với Tiêu Viêm thành Ô Thản, Vân Vận liền đi thẳng vào vấn đề: “Thật không dám giấu giếm, lần này Vân Vận tiến đến là để thăm Hải lão đồng thời muốn mời tiểu huynh đệ gia nhập Vân Lam tông. Có khả năng tiểu huynh đệ còn chưa hiểu rõ Vân Lam tông ta, liền lấy Đan vương Cổ Hà làm ví dụ, lúc trước khi hắn mới vừa gia nhập Vân Lam tông chỉ là Luyện dược sư tứ phẩm, trong mười mấy năm ngắn ngủi đã tăng lên tới lục phẩm, tuy chủ yếu dựa hắn thiên phú và nỗ lực của bản thân hắn nhưng cũng không tách rời được vai trò của Vân Lam, nếu tiểu huynh đệ nguyện ý gia nhập, với thiên phú yêu nghiệt còn trẻ mà đã là Luyện dược sư nhị phẩm, hơn nữa thân mang dị hỏa, Vân Lam tông nguyện ý đưa ra điều kiện cao hơn Cổ Hà năm đó, dù đấu kỹ hay thiên tài địa bảo, thậm chí còn có vị trí Thiếu tông chủ Vân Lam tông.”
Điều kiện của Vân Vận quá phong phú, chỉ mỗi vị trí Thiếu tông chủ Vân Lam tông đã đủ nói lên tất cả.
Hải Ba Đông nghe mà nhíu mày, có vẻ Vân Vận quyết tâm muốn kéo Tiêu Sắt vào Vân Lam tông, ngẫm lại cũng đúng, với thiên phú Tiêu Sắt, dư sức ngồi vị trí Thiếu tông chủ của Vân Lam tông, hắn cũng rất chờ mong câu trả lời của Tiêu Sắt.
“Xin lỗi Vân tông chủ, vãn bối tạm thời không có dự định gia nhập bất kỳ tông môn nào, so với bị quy tắc tông môn trói buộc thì ta thích một mình lang bạt đại lục Đấu Khí hơn.” Ngoài dự đoán của Vân Vận và Hải Ba Đông, Tiêu Sắt không chút do dự mà từ chối.
“Ta hiểu rồi, nhưng nếu ngày nào đó tiểu huynh đệ muốn gia nhập thì cửa Vân Lam tông luôn rộng mở.” Vân Vận gật đầu, chậm rãi đứng dậy, chắp tay với Hải Ba Đông rồi nói: “Hải lão, Vân Vận còn có chuyện quan trọng, xin đi trước một bước.”
“Vân tông chủ cứ tự nhiên.” Hải Ba Đông cười nói.
Vân Vận gật đầu, xoay người đi đến cạnh cửa sổ, bay khỏi nơi này.
Đợi Vân Vận đi rồi, Hải Ba Đông cười hắc hắc nói với Tiêu Sắt: “Vừa rồi ta còn tưởng rằng ngươi sẽ đáp ứng, vị trí Thiếu tông chủ Vân Lam tông không kém hơn Trữ quân của hoàng thất Gia Mã nha.”
“Ha ha, Hải lão nhân, ở chung nhiều ngày rồi, ngươi cảm thấy ta giống một người thích quyền lực sao?” Chậm rãi tháo mặt nạ, Tiêu Sắt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn thích Vân Vận lộ ra tư thái nữ nhi trong sơn động tương lai chứ không thích bộ dạng thượng vị giả, tông chủ Vân Lam tông cao cao tại thượng hiện tại.
“Nói cũng đúng.” Hải Ba Đông bĩu môi, “Nhưng ngươi không phải tên Tiêu Hoả Hoả đi! Còn nữa, ngươi nói muốn đi thành Ô Thản, vậy chắc ít nhiều gì cũng có quan hệ với Tiêu gia đúng không?”
Tiêu Sắt buông tay, tùy tiện nói: “Ta tên Tiêu Sắt, còn Tiêu gia thì không có quan hệ gì với ta, ít nhất thì ta cho là như vậy.”
Nói xong, Tiêu Sắt chậm rãi nhắm lại mắt, tiến vào trạng thái tu luyện.
...........
Thành Ô Thản, quảng trường Tiêu gia.
“Đấu khí tam đoạn.”
Ngơ ngẩn nhìn năm chữ to trên bia ma thạch, Tiêu Viêm như cọc gỗ đứng yên tại chỗ.
“Tiêu Viêm, đấu khí tam đoạn, cấp bậc: Hạ cấp.”
Nam tử trung niên phụ trách chủ trì khảo thí liếc nhìn bia ma thạch, lộ ra biểu tình quả nhiên như thế, lạnh nhạt tuyên bố.
Lời nam tử trung niên vang lên khiến quảng trường xôn xao, có tiếng châm chọc:
“Chậc chậc... Quả nhiên là tam đoạn đấu khí, quá phế đi...”
“Mười ba tuổi, đấu khí tam đoạn, phỏng chừng sang năm, năm sau, hắn vẫn phế như vậy, xem như mặt mũi Tiêu gia mất hết.”
“Ta thấy hắn chính là một tên ăn cơm trắng, nếu không phải là nhi tử gia chủ thì đã sớm bị đuổi khỏi nhà....”
“Chờ đi, đến lễ thành niên ba năm sau, dù hắn là nhi tử gia chủ thì lại thế nào, cũng phải bị đuổi...”
Nghe tiếng bàn tán, châm chọc của đám người trên quảng trường, lòng Tiêu Viêm lạnh căm, giống như bị hất nước lạnh, bị gai băng đâm sâu.
“Những người này đều tàn nhẫn như thế sao? Rõ ràng một năm trước còn khom lưng uốn gối với ta.” Tiêu Viêm cười tự giễu, chậm rãi xoay người, thất hồn lạc phách đi xuống, đứng cuối đám người, bóng dáng cô đơn, tách biệt xung quanh.
“Người tiếp theo, Tiêu Sắt!” Trên đài cao lại vang tiếng.
Nhưng tiếng hô vang lên một lúc vẫn không có người đáp lại.
“Người tiếp theo, Tiêu Sắt!”
“Tiêu Sắt tới không có tới!”
“Tiêu Sắt!”
......
Nam tử trung niên liên tục hô nhiều lần nhưng kết quả vẫn không có người lên đài, đổi lấy chỉ là vài câu hỏi “Tiêu Sắt là ai?” Hoặc “Tiêu gia có người này sao?” ....
Ngay sau đó nhìn về phía Tiêu Chiến cùng ba vị trưởng lão Tiêu gia ở đài khách quý, lẳng lặng chờ chỉ thị.
Đại trưởng lão nhíu mày, nhìn quét một vòng cũng không thấy bóng dáng Tiêu Sắt, chợt phát hiện hình như đã một năm không thấy.
“Trữ nhi, ngươi nhìn thấy Tiêu Sắt sao?” Đại trưởng lão nhìn về phía Tiêu Trữ.
Nghe vậy, Tiêu Trữ lắc lắc đầu, nói: “Gia gia, cũng gần một năm ta không thấy hắn rồi.”
“Vậy có ai nhìn thấy Tiêu Sắt không?” Một vị thiếu niên bình thường mất tích, việc này đối với Tiêu gia nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ, tuy không đủ để khiến cao tầng vận dụng sức người sức của tìm kiếm nhưng vẫn phải dò hỏi cho có lệ.
Tiêu Viêm nghe cái tên quen thuộc khiến hắn có chút chán thì hơi ngẩn ra, trong đầu nhớ lại lần hai người gặp mặt ở sau núi Tiêu gia, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, trong lòng thầm nói, không phải tiểu tử kia ngã vách núi chết rồi đi nha.
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, “Tiêu Sắt biểu ca đã ra ngoài rèn luyện một năm rồi.”