Chương 82: Trở về thành Ô Thản
Phía đông Ma Thú sơn mạch, trên không trung một bồn địa lớn.
“Đã giải quyết xong rồi sao?” Hải Ba Đông vỗ cánh đấu khí, nhìn về phía Tiêu Sắt đang chậm rãi bay ra khỏi mây mù.
“Ừ, đã giải quyết, đi thôi.” Tiêu Sắt gật đầu, lần này đi ngang qua Ma Thú sơn mạch, hắn ghé vào tiểu sơn cốc lúc trước ở cùng Tiểu Y Tiên nhưng phát hiện Tiểu Y Tiên cũng chưa từng trở về, vì thế để lại một phong thư ở nhà gỗ trong sơn cốc, nói chuyện hắn sắp đi Đế đô Gia Mã tham gia Đại hội Luyện dược sư.
“Ai, hy vọng Tiểu Y Tiên có thể nhìn thấy thư ta lưu lại, ít nhất báo tin bình an cũng được.” Than nhẹ một tiếng trong lòng, Tiêu Sắt vỗ cánh, thân thể hóa thành một tia sáng màu xanh lá nhanh chóng bay về phía thành Ô Thản, Hải Ba Đông theo sát sau lưng.
.......
“Đáng chết, rốt cuộc tới rồi, sớm biết vậy khi ở Mạc Thành ta liền trực tiếp mang ngươi bay qua đi, bằng không cũng sẽ không tốn hết vài ngày đi đường.” Vừa đến thành Ô Thản, Hải Ba Đông liền bực tức, đúng như lời Tiêu Sắt lúc trước, nếu hai người đã không còn móc nối lợi ích, Hải Ba Đông dù sợ mang tiếng khi không tuân thủ ước định cũng sẽ lựa chọn vỗ mông chạy mất.
Vì Phục linh tử đan nên Hải Ba Đông mới nguyện ý kiên nhẫn cùng Tiêu Sắt phi hành chậm rãi.
“Ha ha, ngươi cũng đừng càu nhàu, lúc trước trên phi thuyền của Cổ Hà nghe ngươi gọi tộc trưởng gia tộc Mễ Đặc Nhĩ là phế vật, ta phỏng đoán ngươi có quan hệ sâu xa với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, đúng lúc ở thành Ô Thản có một nhà đấu giá của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, do một vị kỳ tài thương nghiệp trong gia tộc các ngươi quản lý.” Tiêu Sắt đẩy đẩy mặt nạ, khẽ cười nói.
“A?” Nghe vậy, Hải Ba Đông vuốt cằm, có chút hứng thú, cười nói: “Có thể khiến ngươi khen ngợi như thế, ta đây phải kiến thức rồi.”
Một già một trẻ vừa nói vừa cười đi vào thành Ô Thản, hấp dẫn không ít ánh mắt, đặc biệt là huy chương Luyện dược sư nhị phẩm trên ngực Tiêu Sắt khiến vô số người kính sợ, hâm mộ.
Bởi vì Tiêu Sắt đã rèn luyện một năm, tướng mạo biến hóa nhiều, cộng thêm từ nhỏ liền tương đối điệu thấp cùng với đeo mặt nạ cho nên cho dù gặp được người Tiêu gia thì cũng không ai nhận ra hắn.
Xuyên qua con đường lớn trong thành Ô Thản, cả hai đã đến trước nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ.
So với một năm trước thì nhà đầu giá Mễ Đặc Nhĩ không thay đổi gì nhiều, khi Tiêu Sắt bước vào trong mới phát hiện buôn bán tấp nập hơn rất nhiều, trong đại sảnh rộn ràng nhốn nháo, khách hàng như mây, khắp nơi đều là tiếng giao dịch.
Nhìn nhà đấu giá đông đúc, Hải Ba Đông gật gật đầu, nói: “Xem ra người ngươi nói có chút bản lĩnh, có thể kinh doanh một nhà đấu giá nho nhỏ đến mức này, thật sự khó có được”
Tiêu Sắt cũng có chút kinh ngạc với sự biến hoá này, theo lý mà nói thì cho dù hai năm sau thời kỳ hẹn ước ba năm của Tiêu Viêm cũng sẽ không náo nhiệt như thế này mới đúng.
“Đi thôi, ở đây quá nhiều người, hơn nữa cũng chỉ buôn bán một ít mặt hàng bình thường, chúng ta đi vào hành lang khách quý đến sảnh bán đấu giá xem, có lẽ có thể tìm được một ít tài liệu giúp ngươi luyện chế Phục linh tử đan.” Tiêu Sắt chỉ chỉ một bên, sau đó chậm rãi đi qua.
Hải Ba Đông nhún vai đi theo...
Trước lối vào hành lang khách quý có hai tên hộ vệ, tu vi khoảng Đấu Giả ngũ tinh, khi nhìn thấy huy chương Luyện dược sư trên ngực Tiêu Sắt, còn không đợi hắn lấy khách quý tạp mà Nhã Phi cho lúc trước thì đã tránh đường rồi.
“Đại nhân, ngài tới thật đúng thời điểm, hiện tại trong sảnh bán đấu giá đang cử hành đấu giá hội long trọng nhất trong năm, nghe nói vài món áp trục có thể khiến Luyện dược sư nhị phẩm như ngài động tâm đó.” Một tên hộ vệ cúi người, vẻ mặt nịnh nọt làm tư thế mời, sau đó lại kêu một thị nữ dẫn đường.
Tiêu Sắt lắc lắc đầu từ chối thị nữ dẫn đường, dẫn Hải Ba Đông chậm rãi đi vào.
Trong khoảnh khắc đi vào hành lang khách quý, tiếng ồn ào bên ngoài như bị cách trở, thế giới trở nên yên tĩnh.
Đi một lúc, tầm nhìn mở rộng, một khu vực lớn trông như đấu trường La Mã đập vào mắt hai người.
Dưới đài đấu giá chật kín người, đáng chú ý chính là lần này ngồi ở hàng trước nhất không chỉ là ba vị tộc trưởng Gia Liệt Tất, Tiêu Chiến, Áo Ba Nan mà còn có thêm bốn người khác, hơi thở bốn người này phát ra đều là Đại Đấu Sư, có vẻ là tộc trưởng của mấy gia tộc trong các thành thị chung quanh.
Trên đài cao, Nhã Phi mặc một bộ váy đỏ bó sát người, đường cong lồi lõm hiện lên vô cùng tinh tế, dưới tà váy là một đoạn chân trắng như ngọc làm người nhìn nóng ran.
Nụ cười quyến rũ trên mặt phối hợp với giọng nói nũng nịu khiến hầu hết khách bên dưới điên đảo, liên tục hô giá cao để được mỹ nhân chú ý.
Hai tay tựa vào hành lang, Tiêu Sắt không được thầm than trong lòng, đúng là vưu vật, nhưng Tiêu Sắt đã không còn là thiếu niên ngây ngô, thẹn thùng lúc ban đầu.
“Người ngươi nói không phải là nữ oa này chứ!” Hải Ba Đông chậm rãi mở miệng nói.
“A? Sao Hải lão lại nghĩ vậy?” Tiêu Sắt có chút kinh ngạc hỏi.
“Biết lợi dụng vẻ đẹp của mình để mưu lợi nhưng trong ánh mắt lại có chút khinh thường, thậm chí với ghê tởm mọi người, có vẻ là nữ nhân cao ngạo lại chịu ẩn nhẫn.” Hải Ba Đông già thành tinh, sinh ra trong gia tộc thương nghiệp nên ánh mắt rất độc, liếc một cái liền nhìn thấu Nhã Phi.
“Một châm thấy máu nha.” Nghe vậy, Tiêu Sắt nhịn không được than nhẹ một tiếng, ngay sau đó cảm thấy hứng thú, nghiêng đầu hỏi: “Vậy Hải lão thấy ta thế nào?”
“Ngươi?” Hải Ba Đông trầm ngâm một lát, khóe miệng co rút nói: “Xấu bụng nhưng trọng tình trọng nghĩa, giống như có thể biết trước mọi chuyện, đứng trước mặt ngươi ta như trần truồng, không có bất kỳ bí mật gì.”
“Ách...” Nghe vậy, Tiêu Sắt cười mà không nói gì, lúc trước vì tìm kiếm tàn đồ Tịnh liên yêu hỏa, hắn có dùng công năng thấu thị xem hết thân thể Hải Ba Đông, tuy rằng rất ghê tởm....