Chương 13: Thiên Minh cốc (bảy)
Tiêu Viêm khóe miệng thoáng hiện một nụ cười thâm thúy, nhàn nhạt nói: "Trận chiến này mới vừa bắt đầu, đã lâu lắm rồi ta không có trải qua một trận chiến như thế này. Hùng Nguyên sư huynh, thụ chút ít thương cũng không có gì đáng ngại, luận bàn sinh ra thương tổn vốn là chuyện thường tình."
Mộc Phong sững sờ tại chỗ, hắn chưa từng thấy ai ngoan cường đến vậy, không, phải nói là ngu xuẩn đến vậy. Rõ ràng biết mình không địch lại nhưng vẫn liều mạng xông lên. Nếu hắn ra hết sức mạnh, có lẽ Tiêu Viêm đã phun máu mà chết.
Tiêu Viêm cười vang, hắn biết rõ mình vẫn chưa dùng hết toàn lực. Bỗng nhiên, sắc mặt hắn biến đổi, giận dữ hét lớn.
"Tịch diệt hỏa liên!"
Vô số đoàn lửa kỳ dị lập tức từ trong cơ thể Tiêu Viêm bay ra, dưới ánh mắt của mọi người, chúng dần dần dung hợp lại với nhau. Nhìn cảnh tượng quỷ dị này, người xung quanh không khỏi kinh hãi. Trên Đấu Đế đại lục này, chỉ có luyện dược sư mới có khả năng ngưng tụ thực hỏa. Nhưng nếu Tiêu Viêm đã là thực hỏa, vậy tại sao lại cần dung hợp? Điều này khiến các đệ tử đang quan chiến trên quảng trường vô cùng kinh dị và khó hiểu. Họ căn bản không biết đây chính là Đỉnh cấp Dị Hỏa lưu truyền thiên cổ trên Đấu Khí đại lục.
"Luyện dược sư?"
Đám đệ tử Thiên Minh Cốc vây xem lại một lần nữa kinh ngạc. Luyện dược sư trên đại lục này vẫn vô cùng hiếm hoi. Như người ta vẫn nói, vật hiếm thì quý, vì vậy địa vị của mỗi vị luyện dược sư đều vô cùng hiển hách. Không ai muốn trêu chọc một vị luyện dược sư, trừ phi kẻ đó là đồ đần. Lúc này, sự kiêu ngạo trong lòng Mộc Phong cũng vì vậy mà thu liễm không ít.
Từ khi Tiêu Viêm nhận được truyền thừa của Đà Xá Cổ Đế, việc dung hợp hỏa liên của hắn giờ đây không còn cần đến Phần Quyết nữa. Mặc dù hắn cực kỳ không muốn bộc lộ mình sở hữu dị hỏa, nhưng nếu không dùng đến dị hỏa, sợ rằng rất khó địch lại Mộc Phong.
Mộc Phong cũng cảm giác được khí tức của Tiêu Viêm trong nháy mắt biến đổi cực lớn. Hắn không dám chậm trễ, vội vàng buông ra át chủ bài của mình. Lúc này hắn cũng không còn quản được nhiều như vậy, khí tức của đối thủ khiến hắn cảm thấy áp lực cường đại.
"Nghịch Đế Chi Lực!"
Đây chính là át chủ bài của Mộc Phong. Thân thể Mộc Phong chậm rãi xuất hiện một màu vàng nhạt, khí tức cũng trong chốc lát tăng vọt.
Lại nhìn Tiêu Viêm, hắn đã giơ lên một quả cầu lửa to bằng nửa căn phòng, lặng đứng giữa không trung. "Hô ——", một luồng khí tức khủng bố, giữa quả cầu lửa Tiêu Viêm ném ra và khí tức bộc phát từ cơ thể Mộc Phong đã bùng nổ.
"Ầm!"
Tiếng vang đinh tai nhức óc vọng khắp Thiên Minh cốc. Một đám mây hình nấm khổng lồ bừng lên, năng lượng ba động từng vòng từng vòng lan tỏa ra. Khói đặc che phủ thân ảnh của Tiêu Viêm và Mộc Phong. Mọi người trong làn sóng năng lượng đều khó có thể đứng vững, chỉ trừ một vài người có thực lực tương đối mạnh như Hùng Nguyên, vị Đấu Đế hai sao, còn có thể gắng gượng nhìn trận chiến bên ngoài. Còn lại không một ai
Không bị cuốn đi xa xa, sợ bị liên lụy đến bản thân.
Đám khói đặc dần dần tan đi, chậm rãi hiện ra hai thân ảnh, tất nhiên đó là Tiêu Viêm và Mộc Phong. Y phục của Mộc Phong trong quả cầu lửa của Tiêu Viêm đã bị đốt cháy hết, chỉ có thể dùng một bộ giáp hình thành để che đi phần thân dưới. Còn Tiêu Viêm dường như tốt hơn một chút. Bề ngoài cơ thể hắn không giống Mộc Phong, chỉ có y phục hơi lộn xộn, dường như không có gì trở ngại.
Hai người dĩ nhiên đánh ngang tay! Kết quả này vượt xa dự đoán của mọi người. Mặc dù Mộc Phong có tư chất bình thường, nhưng hắn cũng đã có mấy ngàn năm tu luyện, hơn nữa lại tu luyện vô cùng chăm chỉ. Trong cùng một cấp bậc một sao Đấu Đế trung kỳ, hắn cũng thuộc hàng xuất sắc. Vậy mà lại cùng một gã một sao Đấu Đế sơ kỳ đánh ngang tay, ai nghe cũng sẽ kinh ngạc.
Nhưng họ không biết Tiêu Viêm chính là Dị Hỏa chi thân. Họ chỉ biết rằng Tiêu Viêm đã dùng một chiêu kia, đoàn lửa đột nhiên xuất hiện chắc chắn không phải vật tầm thường. Tuy uy lực chưa bằng Thiên Hỏa, nhưng Thiên Hỏa lại không phải thứ ai cũng có thể có được. Còn Tiêu Viêm sở hữu mấy chục loại Dị Hỏa, sức mạnh của chúng cũng có thể sánh với một số Thiên Hỏa đã lạc hậu về uy lực.
Tiêu Viêm khi phong ấn Thiên Đế đã dùng đi một phần nhỏ bản nguyên Dị Hỏa. Mặc dù uy lực có bị ảnh hưởng, nhưng bản chất Dị Hỏa của nó thì không thể mất đi, uy lực vẫn còn vô cùng khủng bố.
Hai người đối mặt nhau, Mộc Phong thản nhiên nói: "Tiêu Viêm huynh thực lực quả nhiên không phải bình thường. Không biết vừa rồi đoàn lửa đột nhiên xuất hiện của Tiêu Viêm huynh là cái gì vậy?" Lúc này thái độ của Mộc Phong đã thay đổi 180 độ. Hùng Nguyên và những người khác nhìn mà trợn mắt. Họ không biết Mộc Phong cũng đã gặp nguy hiểm. Trong lòng hắn âm thầm
Thầm nghĩ: "Gã này quá quỷ dị. Nếu lúc nãy ta không xuất hết toàn lực, e rằng đã gãy một cánh tay rồi. Sau này vẫn nên tránh xa tên nhóc này thì hơn."
Tiêu Viêm đương nhiên không thể tùy tiện nói ra Dị Hỏa của mình, liền thuận miệng đáp: "Đây chỉ là một loại vũ khí bình thường thôi, không có gì, ha ha." Việc sở hữu Dị Hỏa của mình không thể nói ra ngoài, nói không chừng sẽ mang họa sát thân.
Tiêu Viêm chuyển chủ đề, mỉm cười: "Mộc Phong tiền bối, vậy ta xin cáo từ. Hôm nào chúng ta lại tiếp tục luận bàn." Tiêu Viêm chắp tay rồi đi thẳng về phía trước. Hùng Nguyên cũng cùng tiến lên đây...