Chương 438: Đại Phản Kích
Nhìn hai tấm hỏa tinh tạp gối lên nhau mà quang mang không ngừng lóe qua cho đến khi tối đen, trên tinh tạp số lượng lại lần nữa nhảy lên. Tiêu Viêm mỉm cười, hiện tại hỏa năng trên hỏa tinh tạp của hắn ước chừng đã chứa tới số lượng “74” rồi, như vậy tính ra, những hỏa năng này dường như cũng đủ cho hắn ở bên trong nơi gọi là "Thiên Phần Luyện Khí tháp" tu luyện thời gian hơn hai tháng, thu hoạch như thế này có thể nói là rất lớn.
“Thêm chi đội ngũ này nữa, thì đến thời điểm hiện tại hẳn là có năm chi thua bởi trong tay chúng ta rồi.”
Huân Nhi đem tinh tạp của mình cất kỹ, liếc mắt nhìn năm người bị Tiêu Viêm đánh bất tỉnh sau đó theo thường lệ cột lên thân cây, cười dài nói: “Trừ hai chi gọi là Hắc – Bạch song sát kia, chúng ta còn có thể tiếp tục cướp ba chi đội ngũ nữa.”
“Bất quá rừng rậm quá lớn, muốn ở trong đây tìm được ba chi đội ngũ, thì thật có chút khó khăn a, mà một khi tin tức của chúng ta lộ ra, chỉ sợ mấy đội ngũ này cùng lúc chạy tới bao vây chúng ta, mặc dù trải qua hai ngày huấn luyện này, chúng ta phối hợp với nhau tuy rằng so với trước kia mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng đó cũng chỉ là đơn thuần ứng phó nhanh chóng với một chi đội ngũ, hai chi mà nói, đó đã là cực hạn, ba chi, thì tuyện đối là bại.” Hổ Gia trầm ngâm nói.
Tiêu Viêm nhíu mày, một lúc sau, ánh mắt quét về phía năm tên tân sinh trong khu đất trống vẫn còn ở trong trạng thái trợn mắt há hốc mồm, tâm chợt động, chậm rãi nói:
“Bây giờ đội ngũ học viên cũ còn có tư cách tiếp tục tham gia cuộc săn, trừ đi Hắc-Bạch song sát thì chỉ còn có ba đội, cũng chỉ là mười lăm người, mà tân sinh chúng ta thì không có hạn chế và bị mất đi tư cách nếu "Hỏa Năng" ít hơn "Mười ", cho nên ta nghĩ , bây giờ tân sinh còn đang lang thang trong rừng, hẳn là cũng không ít. Rừng rậm này quá lớn dù bọ họ có bản đồ lộ tuyến, cũng rất khó ở trong khoảng thời gian ngắn ngủn như vậy, thành công rời đi.”
"Ngươi muốn làm gì?" Nghe Tiêu Viêm nói, bốn người đều ngẩn ra, Bạch Sơn nhướng mày hỏi.
“Tập hợp toàn bộ tân sinh lại, sau đó, tung ra tin đồn, hấp dẫn ba chi đội ngũ học viên cũ lại đây, họp lực lượng của tất cả tân sinh kết thúc bọn họ, các ngươi cho rằng như thế nào?” Tiêu Viêm thản nhiên nói.
"Đem bọn họ hấp dẫn lại đây? Vậy cũng là ba chi đội ngũ học viên cũ a, nhất là đến lúc đó những tân sinh khác ngăn không nỗi bọn họ, chúng ta đây chẳng phải là dê vào miệng cọp sao?”
Nghe được đề nghị cực kỳ can đảm này của Tiêu Viêm, sắc mặt Bạch Sơn nhất thời có chút biến hóa, chỉ cần một chi đội ngũ thì bọn họ đã phải trải qua phối hợp ăn ý mới có thể chiến thắng, nếu như là ba chi mà nói, người thất khẳng định là bọn họ, hắn cũng không muốn đem "Hỏa Năng" thật vất quả mới cướp đoạt được, lại đưa cho người khác nữa.
“Điều đó không nhất thiết phải cần quá nhiều tân sinh, chúng ta cũng tuyệt đối có thể chiếm được thượng phong, không nên xem nhẹ những tân sinh mới này, bọn họ có thể loạt vào top năm mươi tên của cuộc thi tuyển thì thực lực tự nhiên là sẽ không yếu, chỉ là bởi vì nguyên nhân phối hợp với nhau , mới bị đội ngũ học viên cũ một kích liền tan vỡ. ” Tiêu Viêm lắc đầu nói.
“Hơn nữa lúc này chúng ta cũng không thể quay lại. Tìm cơ hội đưa bọn họ một lưới bắt hết, vậy sẽ có thể tiết kiệm không ít phiền toái. Chẳng lẽ các ngươi lại không muốn sớm đi tới nội viện, biết một chút về cái gọi là "Thiên Phần Luyện Khí tháp" sao?” Tiêu Viêm dang tay nói.
“Ân! Chúng ta đã tiêu hao ba, bốn ngày trời ở trong rừng rậm rồi, vẫn tiếp tục chần chờ cũng không phải biện pháp.” Ngô Hạo gật gật đầu , thanh âm trầm thấp nói.
“Ta không quan tâm, dù sao cùng lắm thì "Hỏa Năng" thu được lại tiếp tục trả cho bọn hắn cũng được.” Hổ Gia bĩu môi, nhìn phía Tiêu Viêm tiếp tục nói: “Hiện tại ngươi đã là đội trưởng, việc này, ngươi hạ quyết sách là được rồi. Đừng lề mề.”
Nghe vậy, Tiêu Viêm lắc lắc đầu bất đắc dĩ, hành động này của hắn là trưng cầu ý kiến đồng bạn, tới trong miệng nàng lại thành lề mề.
"Ai. Được rồi. Lại tiếp tục nghe ngươi một lần, hy vọng ngươi đừng thất bại.”
Nhìn thấy Ngô Hạo, Hổ Gia cũng không ý kiến, Bạch Sơn cũng đành phải gật gật đầu. Hắn rõ ràng, trải qua mài dũa hai ngày liên tiếp, hiện tại ở trong đoàn đội này, uy tín của Tiêu Viêm đã làm cho Ngô Hạo, Hổ Gia ở trong lòng bọn họ có chút tin phục. Mà Huân Nhi vẫn đối với hắn là nói gì nghe nấy, bởi vậy, bên trong đoàn đội này, lời nói của Bạch Sơn , cơ bản là có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Ai làm theo kẻ có địa vị thấp chứ?
Nhìn thấy một lần nữa thống nhất ý kiến, lúc này Tiêu Viêm mới cười gật gật đầu, suy nghĩ một chút, thình lình quay đầu đem ánh mắt ném về hướng năm tên tân sinh trên đất trống, chợt cười đi tới, bàn tay vừa lật, mấy bình thuốc chữa thương xuất hiện ở trong tay, sau đó đem nó đưa qua: “Các ngươi không sao chứ? ”
“Đa tạ Tiêu Viêm học trưởng đã ra tay, nếu không mà nói, hôm nay sợ rằng lại không tránh khỏi một trận đòn.”
Một gã thanh niên nhìn như đầu lĩnh của đội ngũ này, có chút kích động tiếp nhận thuốc chữa thương Tiêu Viêm đưa tới, vẻ mặt cảm kích nói.
“Ha hả, cùng là tân sinh, giúp đỡ lẫn nhau tự nhiên là việc nên làm.” Tiêu Viêm vô tư cười cười, ánh mắt nhìn bọn họ chằm chằm, đột nhiên nói: “Các ngươi có muốn phản kháng những tên kia hay không?”
Nghe vậy, năm tên tân sinh sửng sốt, bọn họ đương nhiên hiểu được trong miệng Tiêu Viêm “bọn họ” đó là mấy tên học viên cũ của nội viện , thoáng chần chờ một chút, rồi cắn răng gật gật đầu, hai ngày qua, bọn họ chịu không ít uất khí của những tên kia, nhưng bởi vì thực lực chênh lệch, chỉ biết phẫn nộ mà không dám nói gì.
“Nếu như vậy, ta muốn mời các ngươi giúp đỡ.” Tiêu Viêm mỉm cười nhẹ giọng nói.
"Tiêu Viêm học trưởng đã cứu chúng ta một lần, có việc gì cứ sai bảo.”
Nghe những lời của Tiêu Viêm, một gã thanh niên vội vàng vỗ ngực , xem như không có việc gì liền đáp ứng , mấy tên đồng bạn bên cạnh cũng kích động gật gật đầu.
Nhìn thấy mấy người này đáp ứng dứt khoát như vậy, Tiêu Viêm cũng ngẩn ra, có lẽ là ngay cả chính hắn không không biết, hành động mang theo đội ngũ *phản săn trở lại mấy tên ma cũ của hắn, đã lưu lại ấn tượng khắc sâu ở trong lòng tân sinh lần này, dường như có tuyệt đại đa số đem Tiêu Viêm coi như thần tượng sùng bái trong lòng, không vì lý do gì, đơn giản là hắn có thực lực và sáng suốt gan dạ, cùng đối kháng với mấy tên học viên cũ khi dễ bọn họ ở bên kia!
*Phản săn: Săn ngược trở lại.
“Ha hả, vậy đa tạ mọi người, ta muốn nhờ các vị phân tán ra ,lấy hết khả năng ở trong rừng tìm kiếm những tân sinh khác, sau đó nói cho bọn họ biết, nếu muốn đem những tổn thất về "Hỏa Năng" lấy lại, cũng như tin tưởng lời của Tiêu Viêm ta nói, thì tất cả có thể tập hợp đến chỗ này, ta sẽ mang theo bọn họ, cùng mấy tên nội viện học viên cũ kiêu ngạo kia , làm một hồi hung hăng!”
Tiêu Viêm hướng về phía mấy người chắp tay, sau đó thấp giọng nói:“Không biết mấy vị có thể đáp ứng hay không?”
"Hảo! Vừa lúc chúng ta cùng với một số tân sinh có liên hệ, bọn họ bởi vì lo lắng bị học viên cũ bắt được, nên đều lẩn trốn .”
Trên khuôn mặt nổi lên một chút nóng bỏng, năm tên tân sinh bị lời nói của Tiêu Viêm làm cho cảm động có chút nhiệt huyết sôi trào, bị ức hiếp nhiều ngày như vậy, hiện giờ rốt cuộc cũng có thể phản kháng, bọn họ làm sao có thể không hưng phấn cơ chứ?
“Ân, thỉnh các vị tranh thủ thời gian, mặt khác, nếu ở trên đường một mình gặp đội ngũ học viên cũ, trước hết cứ đem "Hỏa Năng" giao cho bọn họ, "Hỏa Năng" các ngươi tổn thất, Tiêu Viêm ta sau này sẽ bồi thường lại cho các ngươi.” Tiêu Viêm trong lòng nhẹ nhõm thở dài một hơi, hướng năm người nhắc nhở nói.
Nghe vậy , năm tên tân sinh đều gật đầu, chợt hướng Tiêu Viêm chắp tay , nói: “Tiêu Viêm học trưởng xin chờ chúng ta mang theo những tân sinh khác lại đây đi, chỉ cần có ngươi dẫn dắt, như vậy chúng ta cũng sẽ dám di theo ngươi bắt đầu phản kích mấy tên *hỗn đãn này!”
*Hỗn đãn: thằng khốn; khốn nạn; đốn mạt; thằng đểu; đồ vô lại (tiếng chửi)
Nói xong , năm người liền nhanh chóng phân tán ra, dưới sự quan sát của Tiêu Viêm, nhanh chóng hướng giữa rừng rậm lẩn đi, sau đó giữa lúc lá cây còn đang rung động, đã biến mất không thấy.
“Hắc hắc, thu phục xong, kế tiếp, tân sinh chúng ta hội tụ, sau khi tụ tập lại, vậy đại phản kích liền sẽ bắt đầu rồi!” Tiêu Viêm đứng dậy, xoay người hướng về phía bốn người cười tủm tỉm nói.
Có lẽ là bởi vì kỳ vọng có thể phản kháng nội viện học viên cũ, hiệu suất của năm tên tân sinh kia, xuất sắc đến nỗi làm cho Tiêu Viêm cũng có chút kinh ngạc, thời gian gần đến giữa trưa, đã có tân sinh bắt đầu lục tục thật cẩn thận xuất hiện ở xung quanh mảnh rừng trống trãi này, sau khi bọn họ nhìn thấy Tiêu Viêm năm người xếp bằng nghỉ ngơi tại trong rừng, mới hoàn toàn tin tưởng, sau đó, trong rừng cây yên tĩnh, bóng người đã bắt đầu kéo tới, mà đương nhiên khi ánh mắt của bọn họ quét đến năm tên học viên cũ trên thân cây, ác khí trong lòng trầm tích hai ba ngày, rốt cuộc cũng dễ chịu đôi chút.
Tân sinh từ các nơi hội tụ đến đây, đều cũng cực kỳ tự giác không có quấy rầy năm người Tiêu Viêm đang nhắm mắt tu luyện, một đám làm thành hình vòng trong, đem năm người Tiêu Viêm vây vào giữa.
Trên mặt đất trống trãi, theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều tân sinh từ trong rừng rậm lục đục lướt ra, ánh mắt của bọn họ , đều không tự chủ được mà hội tụ trên người của thanh niên áo bào đen ở chính giữa khu đất trống, trong ánh mắt, mơ hồ mang theo vài phần sùng bái nóng bỏng.
Lúc này, con mắt Tiêu Viêm nhắm chặt, rốt cuộc cũng chậm rãi mở ra, nhìn tân sinh đang hứng thú ngồi xếp bằng ở chung quanh, hơn nữa ánh mắt sáng ngời, trên khuôn mặt hắn hiện lên một chút tươi cười vui mừng, số lượng này, đã không làm cho hắn thất vọng.
“Các vị, các ngươi muốn đem oán khí chịu đựng hai ngày nay đưa trả lại cho mấy tên học viên cũ nội viện luôn tự cho là đúng kia không?”
Khẩu khí Tiêu Viêm chậm rãi nói ra, thanh âm bỗng nhiên vang lên ở trong rừng.
“Muốn!” Thanh âm tức giận chỉnh tề trầm thấp, đem lá cây trong rừng chấn cho run rẩy.
Nhìn ấm ức nộ hỏa cùng oán phẫn dâng lên trên khuôn mặt mấy tân sinh bên kia, Tiêu Viêm khẽ gật đầu, hắn muốn, chính là loại tức giận từ phẫn nộ hội tụ lên!
Nhánh cây trong rừng bỗng nhiên dao động một trận, hai ba bóng người lướt ra, nháy mắt đảo qua mấy chục đạo ánh mắt giữa sân.
"Tiêu Viêm học trưởng, chúng ta đã chiếu theo lời ngươi, đem vị trí của chúng ta lộ ra cho ba chi đội ngũ nội viện học viên cũ kia, hiện tại bọn họ đang hướng bên này chạy tới!”
"Hảo. "
Bàn tay chém xuống một chỗ thật mạnh, Tiêu Viêm đột nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn chung quanh , tuy rằng mấy tân sinh bên kia hình tượng chật vật, nhưng trong mắt đều bị lửa giận tràn ngập, trầm giọng nói:
“Các vị, ẩn núp thân hình cho tốt, hôm nay chúng ta sẽ cấp cho đám học viên cũ vênh váo tự đắc này một cái tát thật đau! ”
Theo thanh âm Tiêu Viêm vừa dứt, gần bốn mươi mấy tân sinh giữa sân (tràng) nhất thời cực kỳ nhanh nhẹn xông vào bên trong đám cây cối rậm rạp chung quanh, gần như là trong nháy mắt, vốn trên khu đất trống đông đúc người giờ lại trở thành trống rỗng.
“Mấy vị, chuẩn bị tốt đi, chúng ta sẽ nhổ cỏ, bứng gốc bọn chúng!” Tiêu Viêm hướng về phía Huân Nhi bốn người mỉm cười nói.
"Ân! "
Rừng cây rậm rạp, trên đỉnh đại thụ, hai gã lão giả ngồi xếp bằng lại mở hai mắt ra, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, tiếng cười nhẹ.
"Hắc hắc, náo nhiệt đây rồi!”
Đấu Phá Thương Khung
Thiên Tằm Thổ Đậu
www.dtv-ebook.com