Chương 27 - Đừng Vội
Lâm Thanh Trúc cẩn thận vuốt ve bề mặt Vân Tiêu Tiên Kiếm và cảm nhận được kiếm ý lăng lệ phát ra, trong lòng nàng mười phần rung động.
Chỉ với thanh Tiên Kiếm này trong tay thì uy lực của nó cũng đủ để nghiền ép bất cứ vị cường giả Giáo Chủ cảnh nào.
Thưởng thức thanh kiếm trong chốc lát, Lâm Thanh Trúc liền đem kiếm trả lại cho Diệp Thu.
Đây là đồ vật của sư tôn nàng, nếu mà sư tôn cho nàng thì nàng cũng sẽ không nhận.
Nhận được Tử Hà Kiếm từ sư tôn là nội tâm Lâm Thanh Trúc đã thõa mãn rồi nên nàng cũng không mong ước gì hơn nữa.
Sau khi thu hồi Vân Tiêu Tiên Kiếm, Diệp Thu vẫn không thay đổi sắc mặt, điều này càng khiến cho Minh Nguyệt nhìn hắn nhiều thêm mấy phần.
Tin tức hiện giờ càng ngày càng giả mạo, không thể tin được.
Về sau ai đứng trước mặt lão nương nói thủ tọa của Tử Hà Phong là phế vật thì để xem lão nương có một tay đánh chết hắn không?
Với thực lực bây giờ của hắn thì lão nương cũng không biết mình có thể giao đấu nổi mười chiêu với hắn được hay không nữa?
"Trước kia ta nghe nói Tử Hà phong là nơi địa linh nhân kiệt, bảo vật vô số, hiện tại xem ra không phải là giả! Diệp sư đệ, sư tỷ tại đây chúc mừng ngươi có được thanh Tiên Kiếm này!"
"Cầm trong tay thanh Tiên Kiếm này thực lực của sư đệ trong toàn Bổ Thiên giáo chỉ sợ là không tìm ra ai có thể địch lại được!”
"Hi vọng về sau sư đệ nhớ che chở cho sư tỷ!"
Minh Nguyệt mập mờ nói ra để cho Diệp Thu cười nhạt một tiếng.
"Sư tỷ thật là khiêm tốn! Lấy thực lực hiện giờ của ngươi thì làm sao cần ta che chở."
"Chưởng giáo sư huynh đều nể trọng ngươi ba phần nên ta cũng không dám tỏ vẻ trước mặt ngươi."
Nghe vậy mà ánh mắt Minh Nguyệt liền ảm đạm, đây là lần thứ hai nàng sinh ra nghi ngờ đối với dung mạo của mình. Bởi vì Diệp Thu vẫn lạnh nhạt giữ khoảng cách đối với nàng chứ không hề bị nàng lay động.
Trong lòng Minh Nguyệt không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ nam nhân như hắn không ưa thích nữ nhân sao?
Trở lại chuyện chính mà Diệp Thu thản nhiên nói.
"Đồ nhi, bằng hữu của ngươi không ngại đường xa đến thăm ngươi, vậy ngươi cần phải chiêu đãi thật tốt nàng đấy.”
“Các ngươi đi chơi đi, ngươi mang nàng ra ngoài đi dạo ôn chuyện với nhau, và nhớ dẫn nàng đi xem phong cảnh tuyệt mỹ ở Tử Hà Phong chúng ta."
"Việc tu luyện không thể trong một ngày mà thành, ngày mai ta lại dạy ngươi, đừng vội."
Lâm Thanh Trúc nhẹ đầu gật, nói: "Đệ tử biết rõ thưa sư tôn! Đi thôi Nhã Nhã, ta mang ngươi ra ngoài dạo chơi."
Tô Nhã lúc này vẫn còn đang trong trạng thái mất hồn, sau khi bị Lâm Thanh Trúc dẫn ra khỏi đạo trường thì nàng mới bất giác tỉnh táo lại.
Sau khi đi được một đoạn, Tô Nhã liền không giữ được bình tĩnh mà nắm lấy tay Lâm Thanh Trúc hỏi han: "Thanh Thanh, ngươi phải nói cho ta biết sự thật, có phải ngươi đã sớm biết rõ thực lực của sư tôn ngươi nhưng lại không thích bại lộ nên mới đồng ý bái sư đúng không?"
"Không phải vậy đâu!" Lâm Thanh Trúc lắc đầu phủ định.
"Vậy sao ngươi lại. . ."
Tô Nhã thật không nghĩ ra được trước đó Liễu Thanh Phong cũng giới thiệu qua sự tình về thủ tọa của thất mạch, thanh danh bên ngoài của Diệp Thu bị đồn đại như thế mà vì sao nàng còn đồng ý nhận hắn làm sư phụ.
Lâm Thanh Trúc tiết lộ sự tình mà tiếp tục nói.
"Lúc đấy tất cả mọi người đều được thu nhận, chỉ riêng mình ta đơn độc khiến cho lòng ta nguội lạnh. Duy chỉ có sư tôn đem hi vọng đến cho ta, cũng có khả năng do sư tôn nhìn ta đáng thương nên mới chứa chấp ta."
"Sao ngươi biết rõ được thời điểm đó lòng ta tuyệt vọng như nào, nếu không phải sư tôn mang ta về núi thì chỉ sợ hiện tại ta chỉ là một tên đệ tử tạp dịch."
"Lúc trên đường về Tử Hà phong ta liền suy nghĩ, lúc ta tuyệt vọng nhất sư tôn đã đem đến hi vọng cho ta, vậy đời này của ta vô luận như thế nào cũng đều thật tâm muốn báo đáp sư tôn."
"Sau khi lên núi sư tôn thấy ta tư chất ngu dốt, cho nên đã lấy ra linh đan diệu dược mà chính ngài còn không nỡ dùng để thay đổi thể chất của ta."
"Không chỉ có như thế mà sư tôn còn truyền cho ta mười năm công lực, rồi hiện tại lại đem Tử Hà Kiếm trao cho ta."
"Đến bây giờ ta cứ nghĩ mình đang nằm mơ, ta thật sự cảm thấy mình rất may mắn vì đã gặp được một vị sư tôn yêu thương bảo bọc ta đến vậy."
Nghe vậy mà thần sắc Tô Nhã trở nên ảm đạm, mặc dù nàng nhìn thấy hảo hữu của mình gặp được kì ngộ như thế mà vui vẻ thay cho nàng, thế nhưng không hiểu sao trong lòng nàng lại cảm thấy mình có chút thất bại.
Sư tôn Minh Nguyệt đối với nàng cũng đã rất tốt, thế nhưng so sánh với Diệp Thu thì như chín trâu mất một sợi lông mà thôi.
Thậm chí Tô Nhã còn nảy sinh ý nghĩ vì sao trước đây Diệp Thu không thu nhận mình mà lại là Lâm Thanh Trúc?