Chương 64 - Bàn Chính Sự
Lúc này, Từ lão ghé vào tai Tiêu Dật nhỏ giọng nói: "Công tử, Dương Tiêu này hẳn là hướng ba người bọn họ tới. "
"Vừa lúc chúng ta có thể mượn cơ hội này, giúp các nàng xử lý phiền toái, lấy lòng Diệp tiên sinh."
Hai mắt Tiêu Dật sáng ngời, hắn làm sao lại không nghĩ tới điểm này.
Cũng may có Từ lão nhắc nhở.
Lúc trước hắn đắc tội Diệp Thu, bây giờ nếu giúp các nàng xử lý phiền toái này, nói không chừng Diệp Thu sẽ khoan hồng cho hắn.
Đây là một cơ hội.
Nghĩ tới đây, Tiêu Dật cười nói với Triệu Uyển Nhi: "Hai vị tiên tử yên tâm, tên hỗn đản này liền để cho ta xử lý. "
"A, vậy xin nhờ Tiêu công tử, Tiêu công tử cố lên! "
Triệu Uyển Nhi nhẹ nhàng cười mà nói, từ đầu đến cuối nàng đều không có nửa điểm hoảng hốt.
Lúc này, Tiêu Dật đã nổi giận lôi đình, thận trọng từ chỗ ngồi đứng lên.
"Ta tưởng là ai đây, nguyên lai là Dương công tử a! Như thế nào, có chuyện gì sao?"
Hừ......
Nhìn thấy bộ dáng anh hùng cứu mỹ nhân của Tiêu Dật, Dương Tiêu khinh thường cười, nói: "Tiêu Dật, ngươi nếu thức thời, lập tức biến mất ngay trước mắt ta, chuyện này không liên quan đến ngươi.
Nếu khư khư cố chấp, đừng trách ta không nể tình. "
Tiêu Dật không hề nhân nhượng, chỉ nói: "Được, ta ngược lại là muốn nhìn xem, ngươi có thể làm gì ta?"
"Hừ!Tiêu Dật ta đời này, còn chưa bao giờ biết chữ sợ viết như thế nào. "
Dương gia ngươi không tầm thường, nhưng Tiêu gia ta cũng không phải ăn chay.
Dương Tiêu nghe vậy sửng sốt, nhìn chằm chằm Tiêu Dật, trong lòng thập phần khó hiểu.
Tên phế vật này, bình thường nhìn thấy chính mình đều trốn như trốn tà, hôm nay như thế nào đột nhiên như vậy dũng cảm?
Thật ra thì, đừng tưởng rằng Tiêu Dật thật sự ngốc, trong lòng hắn tự nhiên hiểu được, thực lực của Tiêu gia, còn chưa đủ để đối kháng với Dương gia.
Nhưng đừng quên, hắn giờ này lớn tiếng bảo hộ ba vị tiên tử này, phía sau thế nhưng là đứng đấy một tôn quái vật khổng lồ.
Hơn nữa, các nàng cũng không phải hạng đệ tử bình thường, mà là Tử Hà Phong, Diệp Thu môn hạ đệ tử.
Tiêu Dật hiểu sâu sắc bản tính bao che đồ đệ của Diệp Thu, nếu biết Dương gia dám động đến đồ đệ của hắn, tuyệt đối hắn sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn.
Lúc hai người giương cung bạt kiếm, Từ lão bí mật trốn ở phía sau liền sai sử vài tên lâu la, bảo bọn hắn nhanh chóng trở về bẩm báo gia chủ.
Người nọ cũng không dám do dự, lặng lẽ rời khỏi tửu lâu.
"Tiêu Dật, vài ngày không gặp! Dũng khí bạo tăng a, trước kia ngươi cũng không cứng rắn như vậy. "
Dương Tiêu không giận mà cười, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, hôm nay hắn nhất định phải giải nỗi sỉ nhục này.
Ít nhất, không thể để Tiêu Dật phế vật này,vượt qua hắn.
"Ha ha, sau này ta sẽ càng cứng rắn hơn cho ngươi xem. "
Tiêu Dật biến đổi khác thường, làm cho Dương Tiêu có chút hoang mang, hắn có phải uống nhầm thuốc hay không?
"Tiểu tử, ngươi thành công chọc giận ta! Hôm nay nếu ta không giáo huấn ngươi một chút, ta sẽ không gọi là Dương Tiêu. "
Lửa giận công tâm, hắn đã không để ý nhiều, đang muốn để cho tùy tùng phía sau ra tay.
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến.
"Dương công tử, muốn động thủ ở tửu lâu này của ta, chẳng lẽ... không để ta vào mắt?"
Một gã áo xám trung niên nam tử lạnh như băng đi tới, người này chính là Tầm Dương lâu chủ nhân, một vị lai lịch không rõ, thực lực cường đại ngũ cảnh cường giả.
Thấy hắn đến, Dương Tiêu cho dù trong lòng tức giận, cũng không dám động thủ.
Vị chủ nhân Tầm Dương lâu này, họ Tư Đồ, tên là Trường Phong. Nghe nói là đến từ một cổ tộc vô cùng thần bí.
Tầm Dương Lâu sản nghiệp trải rộng toàn bộ Đông Hoang, thế lực không phải hạng tầm thường, Dương Tiêu cho dù nổi giận, cũng không dám ở trước mặt hắn lỗ mãng.
"Tư Đồ tiền bối, vừa rồi là ta thất thố, có chút thiếu suy nghĩ, kính xin Tư Đồ tiền bối chớ trách. "
Dương Tiêu sợ hãi liếc mắt nhìn Tư Đồ Trường Phong cung kính có thừa mà nói.
Tư Đồ Trường Phong cười lạnh một tiếng, chỉ nói: "Hừ, ta mặc kệ các ngươi có khúc mắc gì, muốn gây sự ở chỗ ta, cho dù là phụ thân ngươi, cũng không có tư cách này.
Cút đi....
Một tiếng hừ lạnh lập tức hạ xuống, trong phút chốc hơi thở của Ngũ Cảnh đè xuống, Dương Tiêu vận khí ngăn cản, nhưng đối mặt với sự áp bức của Ngũ Cảnh, vẫn cúi đầu cao ngạo xuống.
Nửa quỳ trên mặt đất, cả người đổ mồ hôi chảy toàn thân, trong lòng thấp thỏm lo âu.
Uy hiếp qua đi, Tư Đồ Trường Phong thu áp bức lại, Dương Tiêu nhìn hắn một cái thật sâu, nói : “Đa tạ ơn tiền bối đã ân huệ không giết.”
“Chúng ta đi thôi.”
Thân thể suy yếu từ trên mặt đất đứng lên, cả đời này Dương Tiêu còn chưa từng nếm qua thiệt thòi lớn như vậy.
Lúc sắp đi nhìn Tiêu Dật, cùng với ánh mắt ba người Triệu Uyển Nhi đều mang theo sát ý.