Chương 63 - Đối Phó Tiêu Chiến
Lúc này, Từ lão đề nghị: "Công tử, ta cảm thấy có thể đi lên ngồi một chút, người này là đồ đệ của Diệp chân nhân, nếu giao hảo với nàng, nói không chừng có thể hòa hoãn mối quan hệ một chút.
"Hả?"
Lời này vừa nói ra, Tiêu công tử nhất thời cảm thấy có đạo lý, ta làm sao lại không nghĩ tới đây.
"Khụ khụ...... Nếu tiên tử không chê, ta đây cũng không khách khí. "
Tiêu Dật lộ ra nụ cười tự tin, một lần nữa đi lên lầu.
Hắn không biết chính là, lúc này tửu lâu bên kia, mấy cái mặc hắc y nam tử đang nhìn chăm chú nơi này.
Một gã đại hán trong đó nói: "Nhanh, bẩm báo công tử, ba người này có quan hệ với tiểu tử Tiêu Dật. "
Tiến vào gian phòng, Tiêu Dật khiêm tốn hành lễ, không chút nào mất đi phong thái của thế gia vọng tộc.
"Tiểu sinh cung kính gặp qua các vị tiên tử. "
Triệu Uyển Nhi che miệng cười một cái, người này lễ tiết ngược lại hiểu biết một chút, chính là động tác có chút cứng ngắc, vừa nhìn chính là không thường xuyên đụng tới.
"Không nghĩ tới Tiêu công tử còn rất hiểu lễ nghĩa, thật khiến chúng ta phải lau mắt mà nhìn theo a. "
Tiêu Dật nội tâm vui vẻ, nói: "Nào có, nào có, khiêm tốn, khiêm tốn. "
"Hai vị này là?"
Nhìn thấy hai gương mặt lạ, Tiêu Dật không khỏi tò mò mà hỏi.
Lâm Thanh Trúc thì hắn biết, nàng là đồ đệ của Diệp Thu, Tiêu Dật gặp qua không chỉ một lần.
Nhưng Triệu Uyển Nhi và Tiểu Linh bên cạnh lại có chút lạ lẫm.
Lâm Thanh Trúc liền giải thích: "Đây là sư muội ta, Triệu Uyển Nhi.
"Ồ? Thì ra là cao đồ của Diệp chân nhân,vinh hạnh vinh hạnh. "
Vừa nghe lại là đồ đệ của Diệp Thu, Tiêu Dật lập tức hoảng sợ, vội vàng chào hỏi.
Trong lòng càng hâm mộ, những đồ đệ của tên Diệp Thu này như thế nào người sau so với người trước càng đẹp hơn.
Ai, tại sao tiểu gia ta lại không có loại diễm phúc này.
"Đúng rồi, mạn phép cho hỏi lệnh sư đang ở đâu?"
Tiêu Dật cẩn thận hỏi.
Lâm Thanh Trúc âm thầm cười trộm, giải thích: "Ngươi yên tâm đi, sư tôn ta không có ở đây. "
Ồ...
Nghe Diệp Thu không có ở đây, Tiêu Dật nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Làm ta sợ muốn chết.
Không có ở đây là tốt rồi, không có ở đây là tốt rồi.
Nghe được Diệp Thu không ở đây, Tiêu Dật lập tức khôi phục phong thái tự tin ngày xưa, chậm rãi mà nói, thay đổi phong cách ăn chơi trác táng lúc trước.
Lúc này...
Bên kia tửu lâu, trong một gian phòng, Dương Tiêu đang một mình uống rượu giải sầu, một tên hạ nhân liền vội vàng chạy vào báo cáo.
"Công tử, tra được rồi! Ba nữ nhân kia cùng Tiêu gia đại thiếu gia Tiêu Dật hình như quen biết."
"Mấy người bọn họ đang uống rượu trong sương phòng lầu hai. "
"Cái gì?"
Nghe vậy, Dương Tiêu nhất thời giận dữ.
"Là Tiêu Dật tên kia phế vật?"
Dương Tiêu nổi giận, hắn luôn luôn khinh thường tên hoàn khố Tiêu Dật chỉ biết ăn nhậu chơi bời.
Nếu không phải ỷ vào lão gia tử nhà hắn là cường giả ngũ cảnh, Dương Tiêu căn bản không để hắn vào mắt.
Biết rằng tuy hắn bị ba người Triệu Uyển Nhi thiên phú cao hơn hắn cự tuyệt nhưng hắn không thể chấp nhận vậy mà họ cùng Tiêu Dật tên phế vật kia ngồi cùng một chỗ.
Dương Tiêu hoàn toàn phẫn nộ.
"Mẹ nó, tiểu tử thối này, ta còn tưởng rằng là cái gì thân phận hiển hách đại nhân vật để khiến các nàng cự tuyệt bổn thiếu gia ta đây, vậy mà cùng tên phế vật Tiêu Dật kia đi cùng một chỗ."
Hừ...
"Hôm nay ta nhất định phải trút ngụm uất khí này mới được, để cho các nàng biết, Quảng Lăng thành này, đến cùng ai mới là đệ nhất công tử."
Nói xong, Dương Tiêu hướng cửa xông ra, đi thẳng lên lầu hai.
Phẫn nộ, đã làm đầu óc hắn lu mờ đi, cũng không để ý tới mọi thứ nhiều lắm.
Lúc này Tiêu Dật còn đang lo lắng làm sao thu hẹp quan hệ với các nàng, giảm bớt ân oán lúc trước đắc tội Diệp Thu.
Đột nhiên, Dương Tiêu mang theo mấy tiểu đệ xông vào.
"Hả?"
Tiêu Dật nhướng mày, phát hiện người tới là Dương Tiêu, trong lòng nghi hoặc.
"Tiểu tử này, không phải bị bệnh chứ? "
"Lão tử lại không có chọc hắn, chạy loạn đến ta nơi này làm gì? "
Đi vào sương phòng Dương Tiêu âm dương quái khí nói với Triệu Uyển Nhi: "Thì ra ngươi thích loại phế vật này a?
Triệu Uyển Nhi cười mà không nói, Lâm Thanh Trúc vừa định rút kiếm, bị nàng ngăn cản.
Nàng nhìn ra, Dương Tiêu đoán chừng là cho rằng các nàng coi trọng Tiêu Dật, trong lòng khó chịu.
Những thế gia công tử này, ngày thường ai cũng không phục ai.
Chính hắn nhận vô vàn đả kích trước đó ,hôm nay nhìn Tiêu Dật vậy mà cùng các nàng ngồi cùng một chỗ, làm sao có thể không tức giận.
Nhìn ra điểm này, Triệu Uyển Nhi lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Thú vị đấy!
Chỉ nghe nàng nghiền ngẫm cười nói: "Tiêu công tử, hắn nói ngươi là phế vật kìa. "
Khóe miệng Tiêu Dật giật giật, nghiến răng nghiến lợi.
Mẹ nó! Cái dạng a miêu a cẩu ,à cũng dám nói ta là phế vật sao?
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.
Chính mình thật vất vả mới tại các vị mỹ nữ trước mặt cứu vớt lại vài phần mặt mũi, bị hắn bắn một câu nói làm cho tan tành hình tượng xây dựng nãy giờ.