Chương 74 - Không Tự Lượng Sức
“Diệp đạo hữu, đây đều là hiểu lầm.”
“Sư huynh của ta không có ý đó, hắn chỉ thuận miệng nói nên ngươi đừng để ở trong lòng.”
Lý Trường Không vội vàng giải thích, trong lòng ông ta đã sớm mắng Lý Đạo Nguyên mấy lần.
Chuyện này vồn là Lý Trường Không có thể tự mình giải quyết, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Nhưng ông ta nào nghĩ tới Lý Đạo Nguyên đột nhiên nói ra một câu như vậy. Chuyện này nếu để cho Mạnh Thiên Chính biết thì có quỷ mới biết hắn có thể giết tới Bất Lão Sơn và đem ba người bọn họ ra chà đạp hay không?
Phải biết rằng Mạnh Thiên Chính thời niên thiếu cũng là kẻ có tính tình nóng nảy, chẳng qua là sau khi tiếp quản Bổ Thiên Giáo thì tính tình mới bớt phóng túng một chút chứ không phải là người tốt gì.
Diệp Thu cười lạnh một tiếng, và từ phía trên chậm rãi hạ xuống.
“Hiểu lầm ư? Ta thấy không phải thế!”
"Hôm nay nếu ta không đến thì hai đồ nhi này của ta chẳng phải sẽ bị các ngươi hạ độc thủ rồi sao?”
“Ba người các ngươi cũng không biết xấu hổ khi lấy lớn hiếp nhỏ, trưởng bối làm bậy.”
Chỉ vài ba câu mà Lý Trường Không đã bị nói cho xấu hổ không chịu nổi, ông ta thật sự không có lấy lớn hiếp nhỏ, hoàn toàn là Lý Đạo Nguyên đầu óc rút gân nên nhất định phải giả ra bộ dạng kia.
Lý Trường Không còn đang suy nghĩ nên kết thúc như thế nào, nhưng ai ngờ Lý Đạo Nguyên lại nói thẳng ra: “Hôm nay chúng ta đã ức hiếp các nàng thì như thế nào?”
Thân là Giáo Chủ cảnh thì ông ta cũng có kiêu ngạo của chính mình, vì ông ta không tin đều là Giáo Chủ cảnh mà chính mình sẽ bại bởi Diệp Thu.
“Tốt! Tốt lắm!”
“Vậy là các ngươi không thể nói chuyện!”
Diệp Thu giang hai tay ra nói.
Nếu đã không có gì để nói thì chỉ có thể đánh. Đệ tử bị người ta ức hiếp mà hắn thân là sư tôn nếu ngay cả tôn nghiêm đều không tìm về được thì hắn còn làm sư tôn cái gì nữa?
Vừa dứt lời, trong phút chốc cỏ cây trong phạm vi mấy chục dặm đều chuyển động. Một luồng kiếm ý kinh thiên tự nhiên sinh ra, không khí bốn phương thiên địa trở nên đọng lại.
Dưới luồng áp bức này tất cả mọi người đều chảy mồ hôi đầm đìa.
Hạc Vô Song với tư cách là si kiếm thành ma, sau khi cảm giác được luồng kiếm ý này hắn lập tức từ trên mái hiên đứng lên.
“Người này có thành tựu kiếm đạo vậy mà đạt tới loại trình độ này, hắn không kém Huyền Thiên Chân Nhân năm đó chút nào.”
“Càng ngày càng có ý tứ! Các ngươi có cảm giác được cỏ cây bốn phía đều tản ra một luồng kiếm ý kinh người không?”
“Giống như ở trong lĩnh vực này thì kiếm của hắn không chỗ nào không có vậy.”
Lão giả phía sau Hạc Vô Song mỉm cười giải thích.
Khi nhìn thấy cường giả như vậy thì ông ta cũng không nhịn được mà muốn đi lên đọ sức với Diẹp Thu một chút. Tuy nhiên sau một trận chiến mô phỏng tâm lý ngắn ngủi thì ông ta đã bỏ cuộc vì biết mình đánh không lại Diệp Thu.
Đối mặt kiếm ý này mà ba người Lý Trường Không đều sắc mặt trắng bệch, trong lòng hai người còn lại đã thầm mắng Lý Đạo Nguyên mấy trăm lần.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ đã không thể vãn hồi nên bọn hắn đành trực tiếp toàn lực ngăn cản.
“Kết trận!”
Ba người có sự ăn ý rất mạnh, chỉ cần một ánh mắt mà đã đạt thành nhận thức chung.
Trong phút chốc, một cái trận pháp Thiên Địa Tam Tài đã hình thành, một luồng năng lượng kinh thiên hướng ra phía ngoài, phẫn nộ ngăn cản kiếm khí của Diệp Thu.
Trong cuồng phong loạn vũ, Diệp Thu vẫn không nhúc nhích và thậm chí còn có chút thờ ơ.
Từ đầu đến cuối hắn đều không có vận dụng binh khí mà chỉ dựa vào cỏ cây là đã có thể khống chế chiến cuộc. Lực khống chế như vậy liền làm kinh sợ tất cả mọi người ở đây.
Tay phải Diệp Thu đặt ngang ngực và lập tức phát động tiến đánh một cách quyết đoán.
Trong phút chốc, ngàn vạn kiếm khí chém tới, ở trên bầu trời có một thanh cự kiếm hung hăng nện xuống.
“Giết hắn cho ta!” Lý Đạo Nguyên rống giận một tiếng, lực lượng Giáo Chủ cảnh bộc phát toàn lực.
Phía sau ông ta có Lý Trường Không và Lý Tam Tư hỗ trợ toàn lực ngăn cản một kiếm này.
Uy lực của một kiếm này để cho tất cả mọi người đều đứng lên, ánh mắt tràn đầy sự kính sợ.
“Trời ạ! Đây mới thật sự là Vô Thượng Kiếm Quyết!”
Ầm!!!
Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, trong chốc lát bụi bặm cuồn cuộn, Diệp Thu từ không trung hạ xuống.
Đợi đến khi bụi bặm tản đi, có ba bóng người chật vật ngã trên mặt đất.
Phụt! Phụt! Phụt!
Ba ngụm máu tươi phun ra, từ lúc này trong lòng Lý Đạo Nguyên chỉ còn sự sợ hãi và đã không còn sự kiêu ngạo như lúc trước.
Cùng là Giáo Chủ cảnh nhưng ngay cả một kiếm của đối phương mà ông ta đều không thể ngăn cản, lòng tin bị thương, đạo tâm bất ổn, mơ hồ có nguy hiểm rơi cảnh.
“Sư phụ!” Thấy Lý Trường Không ngã xuống đất, Dương Tiêu lòng nóng như lửa đốt mà căm tức nhìn Diệp Thu hét lên: “Ta liều mạng với ngươi!”
Hắn rút kiếm ra chạy thẳng về phía Diệp Thu. Bảo kiếm của hắn hướng vào ngực Diệp Thu mà đâm tới, nhưng hắn lại không nghĩ ngay khoảng cách một tấc mà đã ngừng lại.
Diệp Thu lạnh lùng nhìn Dương Tiêu rồi phất tay một cái, Dương Tiêu liền bay ngược ra ngoài.
“Ha ha ha, tiểu tử này thật đúng là không biết trời cao đất rộng, đó chính là Giáo Chủ cảnh đấy!”
“Một tên tiểu tu sĩ ngay cả Thiên Tướng cảnh cũng không đạt tới như hắn vậy mà ngu ngốc dám đi công kích Giáo Chủ cảnh!”
“Nhìn như khoảng cách một tấc nhưng lại giống như chân trời góc biển, đi theo không kịp.”
“Đây chính là lĩnh vực không gian sau khi đạt tới Vô Cự cảnh.”
Trên gác lửng, Hạc Vô Song mỉm cười châm chọc giải thích.
Hắn cũng đã tới gần Vô Cự cảnh bởi vậy vô cùng mẫn cảm đối với loại lĩnh vực này.
Có thể nói Thiên Tướng cảnh và Vô Cự cảnh là một đường ranh giới rất lớn.