Chương 79 - Quỷ Dị Chi Nguyên
"Sư tôn, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?" Triệu Uyển Nhi kéo kéo hồng bào và nhỏ giọng hỏi.
Tiêu Chiến lúc này đề nghị: "Diệp chân nhân, ngài có muốn tới chỗ ta đàm đạo một chút hay không?"
"Hảo ý của Tiêu tộc trưởng ta xin nhận, tuy nhiên lần này ta xuống núi cũng đã trì hoãn không ít thời gian. Thời điểm thất mạch đại hội đã sắp tới gần nên ta phải tranh thủ trở về." Diệp Thu nói ra và mang ý vị thâm trường nhìn Tiêu Dật nói: "Tiêu công tử, lần này biểu hiện của ngươi rất không tệ!
"He he, tiền bối, ta nào dám lừa ngài. Về độ hiếu thuận thì toàn bộ thành Quảng Lăng này ai mà không biết Tiêu Dật ta là số hai thì không có ai dám nói số một chứ?" Tiêu Dật chột dạ lau mồ hôi lạnh nói.
Diệp Thu cười nói: "Tốt, cứ tiếp tục duy trì đi! Được rồi, chuyện ở đây đã xong thì chúng ta liền đi thôi!"
Diệp Thu nhàn nhạt lưu lại một câu và mang theo Lâm Thanh Trúc cùng với Triệu Uyển Nhi trở về Tử Hà Phong.
Tiểu Linh vốn cũng muốn đi theo công chúa lên núi nhưng Triệu Uyển Nhi lại bảo nàng trở về nhà. Sự tự do vốn nên thuộc về nàng chứ không phải cả đời làm một nha hoàn để phụng dưỡng người khác.
Tiểu Linh phi thường cảm kích Triệu Uyển Nhi, tuy nhiên trong lòng nàng đối với công chúa vẫn là rất không nỡ.
Cuối cùng Diệp Thu đã đáp ứng nếu như nàng có nhớ công chúa thì vẫn có thể tự mình lên núi tìm gặp thì nàng mới bằng lòng rời đi.
"Cha, ngài đang nghĩ gì vậy?" Sau khi Diệp Thu rời đi, nhận thấy Tiêu Chiến trầm ngâm đứng tại chỗ âm thầm suy tư mà Tiêu Dật tò mò hỏi.
Tiêu Chiến thở dài một hơi rồi nói ra lời cảm thán xuất phát từ nội tâm:
"Diệp chân nhân quả nhiên là thế gian kỳ tài, tuổi còn trẻ mà liền có được tu vi bực này. Hắn lấy sức một mình chống lại ba vị cao thủ của Bất Lão Sơn và còn gây ra thương tích đầy mình bọn hắn, nhưng hắn thậm chí ngay cả bảo khí cũng không lấy ra. Ta quả thực không dám tưởng tượng, tạo nghệ kiếm đạo của hắn vậy mà đã đạt tới cảnh giới đó.”
“Ta lại nhìn hai vị đồ đệ của hắn tựa như cửu thiên phượng hoàng, thiên phú tuyệt hảo. Tương lai các nàng nhất định cũng là rồng phượng trong nhân loại, tiền đồ bất khả hạn lượng.”
"Xem ra lúc đầu chúng ta đặt cược vào Tử Hà phong xem như là sáng suốt rồi."
Tiêu Chiến quay đầu nói với Tiêu Dật:
"Dật nhi, ngươi lần này làm rất không tệ! Nếu như không có ngươi bảo vệ hai đồ đệ của Diệp chân nhân thì Tiêu gia chúng ta cũng không có khả năng dễ dàng ôm đùi được cây cổ thụ như Tử Hà Phong.”
"Trước kia vi phụ đối với năng lực của ngươi thập phần nghi ngờ, nhưng sau khi trải qua hôm nay chuyện này ta phải thay bằng một ánh mắt khác để nhìn ngươi rồi."
"Sau này Tiêu gia chúng ta cho dù có giao toàn bộ vào tay ngươi thì ta cũng có thể yên tâm."
Nghe lão phụ thân nói những lời này mà Tiêu Dật khóe mắt cay cay. Đã nhiều năm như vậy hắn cuối cùng cũng đạt được một lần công nhận từ cha mình. Tuy nhiên sau khi hắn suy nghĩ lại một chút thì...
"A... Nói như vậy thật ra ta cũng không phải rất kém cỏi."
"He he, so với tên ngốc Dương Tiêu kia thì ta quả thực quá ưu tú."
Vương Hải nói: "Tộc trưởng, hôm nay tại thành Quảng Lăng các đại gia tộc đều biết chúng ta đã phụ thuộc vào Tử Hà phong, vậy ngài xem chúng ta có nên biểu thị cái gì hay không?"
"Ừm, ngươi nói đúng! Dù phần lễ vật kia đã đưa lên nhưng sẽ thêm vạn lượng hoàng kim để cho Tử Hà phòng ốc tu sửa sơn quét lại thật trang hoàng."
"Nói thế nào Tử Hà phòng cũng là hậu trường của Tiêu gia chúng ta, cho nên khí thế tuyệt đối không thể thua kém."
"Chúng ta thiếu mọi thứ nhưng chỉ là không thiếu tiền."
Tiêu Chiến nghĩa bạc vân thiên mà hào hứng nói ra, sau đó đắc ý nhìn thoáng qua Dương Hạc đang chật vật cách đó không xa rồi hài lòng rời đi.
…
Mấy canh giờ sau, trên Tử Hà phong đã xuất hiện ba đạo thân ảnh chậm rãi dừng lại bên trên bãi cỏ trước gian nhà gỗ.
"Đây là Tử Hà Phong sao?" Nhìn đám mây tím nơi chân trời mà Triệu Uyển Nhi ngơ ngác nói.
Cảnh đẹp nhân gian duy mỹ như thếphảng phất như tiên cảnh, làm cho nàng không tự chủ được mà rơi vào trong đó.
Đây mới thật sự là Tiên gia thánh địa!
Linh khí dồi dào, non xanh nước biếc, cảnh đẹp như tranh vẽ!
"Ngươi mang sư muội đi một vòng để tìm hiểu một chút đường đi lối rẽ của Tử Hà Phong chúng ta, sau đó thuận tiện nói cho nàng một chút môn quy. Xong việc thì về nghỉ ngơi trước, có chuyện gì ngày mai lại nói." Vừa trở lại Tử Hà Phong, Diệp Thu liền khẩn cấp tiến vào phòng và tạm thời dặn dò Lâm Thanh Trúc.
"Vâng! Sư muội đi theo ta!" Lâm Thanh Trúc gật đầu đáp ứng rồi mang theo Triệu Uyển Nhi rời đi.
Trong gian phòng, Diệp Thu đóng chặt cửa lớn rồi ngồi trên giường. Hắn từ bên trong Huyền Linh Ngọc lấy ra một khối thú cốt và nghiên cứu.
Bên trong khối thú cốt này ẩn chứa một cỗ khí tức hắc ám quỷ dị có tính xâm lược vô cùng khủng bố.
Quỷ dị chi nguyên!