Chương 8 - Trời Sinh Đạo Thể
Diệp Thu từ trong ngực lấy ra viên Tiên Tuỷ Đan mà hệ thống vừa mới trả về kia và cười lên một cách điên cuồng.
“Ha ha ha, ta muốn ăn ngươi! Yên tâm đi, ta sẽ nhẹ nhàng thôi!”
Diệp Thu vừa mới ăn vào, trong nháy mắt một luồng lực lượng khổng lồ tràn vào khắp cơ thể hắn.
Việc phải tiếp nhận quá nhiều tiên lực cùng một lúc suýt chút nữa đã khiến cho cơ thể Diệp Thu không chịu nổi mà nổ tung.
“Mẹ kiếp! Tiên đan này uy lực mạnh như vậy sao? Ta đã quá chủ quan rồi!”
Quả nhiên đường dài thì phải đi từng bước một, muốn một bước lên trời thì sẽ phải trả giá thật đắt. Diệp Thu hiện tại đang phải trả cái giá đắt này.
Sức mạnh của đan dược không ngừng quanh quẩn tác động khắp toàn thân hắn, máu thấm ra nhuộm đỏ quần áo và khuôn mặt Diệp Thu tràn ngập vẻ đau đớn.
Sau khi tẩy rửa hết những tạp chất bên trong cơ thể, tiên lực liền tràn vào thức hải và tại chỗ sâu nhất trong thức hải kết thành một đoá hoa sen.
Trông thấy cảnh này mà Diệp Thu vô cùng kinh ngạc. Hắn cũng không phải là một người mới ngây ngô giống như Lâm Thanh Trúc không biết gì về chuyện tu tiên. Vừa nhìn thấy đoá hoa là hắn lập tức hiểu rõ nó có ý nghĩa gì.
“Đại Đạo Chi Hoa!”
“Trời sinh đạo thể!”
Nếu như nói thần cốt là trong vạn người mới có một, vậy trời sinh đạo thể chính là trong vạn vạn người không có một!
Loại thể chất này có thể coi là một trong những thể chất mạnh nhất của con người.
Diệp Thu không ngờ tới, một viên Tiên Tuỷ Đan lại có thể khiến cho hắn trực tiếp mở ra đạo thể.
Loại đãi ngộ này cho dù có là tộc Hoang Cổ hùng mạnh ngày trước dùng hết lực lượng của toàn tộc thì cũng chưa chắc có thể có được.
Có sự tồn tại của Đại Đạo Chi Hoa nên Diệp Thu tự nhiên sẽ có khả năng tiếp cận đại đạo.
Bất kể tiên pháp thâm sâu ảo diệu như thế nào thì chỉ cần nhìn lướt qua là hắn đều có thể nhìn thấu được hết sự tinh diệu trong đó.
Hơn nữa đoá đạo hoa này được trời đất nuôi dưỡng rồi tác động lại Diệp Thu, giúp cho hắn thăng cấp tu vi một cách thần tốc.
Loại năng lực này thần cốt nào có thể so sánh được!
“Tuyệt vời! Quá tuyệt vời! Điều này thật sự vô cùng tuyệt vời!” Giờ khắc này Diệp Thu rốt cuộc không thể duy trì bình tĩnh được nữa mà la lên.
Sức mạnh của Tiên Tuỷ Đan còn chưa tan hết, sau khi đoá đạo hoa thành hình thì Diệp Thu lập tức bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.
Dựa theo dự đoán ban đầu, hắn cho rằng mình nhiều nhất chỉ có thể đột phá đến Thiên Tướng cảnh, nhưng hiện tại hắn nhìn thấy tiên lực vẫn còn lưu lại bên trong cơ thể mình.
Diệp Thu rơi vào trầm tư…
“Ừm, không có giới hạn!”
“...”
Trong những ngày vừa qua, Lâm Thanh Trúc cũng đã dần dần quen thuộc với sự yên tĩnh của Tử Hà phong.
Cái nơi mà ngay cả chim cũng không thèm ỉa này đến một người để trò chuyện cùng đều không có, điều duy nhất có thể làm cũng chỉ là tu luyện mà thôi.
Cũng chính bởi vì như vậy nên mấy ngày qua tu vi của Lâm Thanh Trúc cứ thế tăng vọt lên. Chưa đến ba ngày mà nàng đã đột phá đến Luyện Khí tam phẩm, gần như là một ngày thăng một cấp.
Sáng nay, khi bình minh vừa mới bắt đầu và mặt trời còn chưa lên, thân ảnh màu trắng của Lâm Thanh Trúc đã xuất hiện bên trên vách đá và bắt đầu luyện tập ba bài tập mà Diệp Thu giao cho nàng.
Ngộ Đạo, Luyện Khí, Vấn Tâm.
Nàng rửa sạch một thân tục khí để chân chính bước lên con đường tu hành.
Một cô nương vốn đã xinh đẹp quyến rũ hiện tại trông càng thêm mấy phần phiêu diêu thoát tục.
Dung nhan mỹ mạo động lòng người và toàn thân toát lên khí chất lạnh lùng của Lâm Thanh Trúc được phát ra từ sâu bên trong thân thể nàng, lạnh đến mức không để cho người khác đến gần.
Và đặc biệt sau khi trải qua cảnh nhà tan cửa nát, ánh mắt của nàng càng trở nên lạnh nhạt, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, phảng phất như một vị Cửu Thiên Huyền Nữ chỉ có thể nhìn ngắm từ xa.
Lâm Thanh Trúc đi tới vách núi và quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng phía sau núi mà tự mình lẩm bẩm: “Cũng không biết khi nào sư phụ sẽ xuất quan? Mấy ngày không nhìn thấy thì ta đột nhiên có chút nhớ ngài ấy!”
“Thôi, quên đi! Bài tập hôm nay còn chưa làm nên vẫn phải đi luyện tập thôi!”
Nhìn phía sau núi một chút và vẫn không thấy có động tĩnh gì, Lâm Thanh Trúc ngồi xếp bằng trên tảng đá nhìn xem phía dưới đỉnh núi rồi tiến vào trạng thái nhập định. Cho đến tận giữa trưa nàng mới chậm rãi mở mắt ra.
“Luyện Khí tứ phẩm!”
“Bốn ngày qua ta gần như là mỗi ngày đột phá một cảnh giới, cứ theo tình hình này thì không cần đến ba tháng là ta nhất định có thể đạt tới Huyền Chỉ cảnh.”
Lâm Thanh Trúc vô cùng tự tin, mặc dù nàng cũng hiểu rất rõ ràng càng về sau thì việc đột phá cảnh giới sẽ càng khó khăn, nhưng lúc này bất kể tư chất hay thiên phú của nàng đều đã vượt xa các đệ tử thiên tài của các mạch khác trong Bổ Thiên phái.
Đương nhiên trong lòng Lâm Thanh Trúc cũng hiểu rõ tất cả những thứ mà nàng có bây giờ đều là do Diệp Thu ban cho.