Chương 7
Khi máy bay cất cánh, tất cả hành khách đều phải trở về chỗ ngồi của mình.
Chu Duệ tạm thời chưa thể gọi nữ tiếp viên đến phục vụ.
Anh ta lại quay sang tôi.
"Phương Lộ, em làm nũng cũng phải có chừng mực chứ, giận dỗi đủ rồi thì thôi."
"Chỉ cần bây giờ em gọi một tiếng 'chồng' để anh nghe, anh sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
Nhìn bộ mặt vô lại của Chu Duệ, tôi tự hỏi sao trước đây tôi không nhận ra anh ta đáng ghét đến thế.
Nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, tôi vẫn cố nhịn cảm giác buồn nôn để ứng phó.
Tôi hỏi: "Vậy chiếc Lamborghini mà cậu vừa nhắc tới là thật hay lại đang đùa?"
Nghe vậy, Chu Duệ im lặng giây lát.
Rồi mắt anh ta đảo một vòng, lộ ra vẻ đã hiểu, khóe môi cong lên đầy khinh thường.
"Tất nhiên là thật."
"Phương Lộ, anh quên chưa nói với em, thực ra anh là con trai của chủ tịch Tập đoàn Phương Chu."
"Tất cả những trò đùa mà gia đình anh từng chơi với em, chẳng qua chỉ là đang thử thách em thôi."
Nói xong, giọng điệu anh ta chuyển sang tiếc nuối.
"Đáng tiếc, em đã không vượt qua được thử thách."
Anh ta nói xong liền chăm chú nhìn biểu cảm của tôi.
Tưởng rằng sẽ thấy sự kinh ngạc và hối hận.
Nhưng tiếc thay, tôi chỉ bật cười "phụt".
"Hình như chủ tịch Tập đoàn Phương Chu họ Phương đúng không? Từ khi nào lại có một đứa con trai họ Chu? Hay là cậu là con rơi?"
Chu Duệ lắc đầu cười, "Em không biết à, trước khi nhập học anh đã đổi tên, sợ có người nhận ra."
Nghe lời phát ngôn của anh chàng hề này, tôi càng muốn cười hơn.
Tôi họ Phương, lúc anh ta giả danh thiếu gia, có ngờ đâu tiểu thư chính hiệu đang ngồi ngay trước mặt?
Dù sao cũng tốt, điều này khiến kế hoạch dạy dỗ anh ta của tôi càng thêm thuận lợi.