Chương 537. Công cụ vẽ bùa (2)
Sau khi vẽ mấy chục phù lục, Lý Mộ mở mắt, nói: “Phù lục quá nhiều rồi, chỉ sợ không chỉ một ngàn đạo, trong thời gian ngắn nói không hết...”
Phù Đạo Tử chấn động nhìn Lý Mộ, một lát sau, lão mới rốt cuộc lấy lại tinh thần, nhìn về phía Huyền Cơ Tử, nói: “Ngươi thoái vị chứ...”
Lão đặt một bàn tay lên trên vai Huyền Cơ Tử, dụ dỗ nói: “Phù Lục phái nhất định hưng thịnh ở trong tay đồ nhi lão phu, ngươi còn chiếm vị trí chưởng giáo không buông, chính là trở ngại bổn phái hưng thịnh, là phải hướng các đời tổ sư tạ tội...”
Lý Mộ vội vàng nói: “Sư phụ, quên đi quên đi, chuyện này còn chưa vội...”
Phù Đạo Tử cũng không kiên trì đến cùng, mà là vui sướng nói: “Nhìn mấy phù lục đó, lão phu lại có cảm ngộ, cần bế quan mấy ngày, tìm hiểu cẩn thận...”
Phù Đạo Tử vội vàng rời khỏi, Lý Mộ đứng ở trong đạo cung, hỏi Huyền Cơ Tử: “Những quái vật đó rốt cuộc là cái gì?”
Huyền Cơ Tử lắc lắc đầu, nói: “Thời kì thượng cổ, thiên địa linh khí nồng đậm, vạn pháp hưng thịnh, nhưng thứ thời đại đó thật sự truyền thừa xuống, lại không có bao nhiêu, toàn bộ sự tình thời kì đó, vẫn luôn là bí ẩn của giới tu hành...”
Lý Mộ nghi hoặc nói: “《 Đạo Kinh 》 sinh ra, tựa như không xa xôi như vậy nhỉ?”
Huyền Cơ Tử giải thích: “Mọi người đều cho rằng, 《 Đạo Kinh 》 là hơn ngàn năm trước, vô số tiền bối đạo môn hợp lực biên soạn ra, nhưng trên thực tế, thời gian《 Đạo Kinh 》 tồn tại, càng thêm xa xôi, có lẽ có thể ngược dòng đến thời đại thượng cổ, tiền bối đạo môn lúc đó, cũng chỉ là thông qua cảm ngộ trang sách đạo, mang đạo thống các phái đạo môn truyền xuống...”
Thời đại thượng cổ, đối với mọi người thế giới này mà nói, là chuyện rất xa xôi.
Tin tức có liên quan thời đại thượng cổ, thời đại này hiếm có ghi lại, không biết bởi vì nguyên nhân gì, giữa hai thời đại chặt đứt truyền thừa.
Duy nhất có thể xác định là, thời đại thượng cổ, trong thiên địa linh khí nồng đậm, không biết gấp hôm nay bao nhiêu lần.
Tu hành giả tu hành, có liên quan với linh khí, cường giả thời đại này đều dừng lại Siêu Thoát, mà thời đại đó, hẳn là sẽ có tu hành giả cảnh giới thứ tám, thậm chí cảnh giới thứ chín tồn tại.
Lý Mộ nghĩ tới những quái vật kia, sự cường đại của chúng nó, có lẽ cũng có liên quan với trình độ nồng đậm của linh khí.
Hôm nay trong thiên địa linh khí loãng, rất khó sinh ra quái vật lớn như vậy, chúng nó rất có khả năng đã diệt sạch ở trong dòng sông thời gian.
Một màn đó xảy ra trong trang sách đạo, không ai có thể giải thích cho Lý Mộ. Lý Mộ không đi nghĩ nữa, hỏi Huyền Cơ Tử: “Có biện pháp gì, có thể mang hình ảnh ta ở trong trang sách đạo nhìn thấy biểu hiện ra hay không?”
Huyền Cơ Tử lắc đầu nói: “Hiện ra ký ức tầm thường, tu vi cảnh giới thứ năm là có thể, nhưng cảm ngộ trong trang sách đạo, chỉ có thể ý hội, không thể hiện ra.”
Lý Mộ vừa rồi đã phát hiện, hắn không có cách nào mang hình ảnh trong đầu dùng pháp thuật chiếu ra, xem ra không phải vấn đề của hắn, vấn đề ra ở trang sách đạo.
Hắn xua tay, nói: “Ta đi về trước, đừng quên các ngươi còn nợ ta năm tấm thiên giai phù lục...”
Huyền Cơ Tử đứng ở trong đạo cung, nhìn hắn rời khỏi, giống như thấy được buổi đầu tình thế hỗn loạn của giới tu hành.
Bạch Vân phong.
Lý Mộ sau khi trở về, đã bế quan suốt bảy ngày.
Bảy ngày sau, hắn đẩy ra cửa phòng, đứng ở trong sân, ở dưới ánh mặt trời lâu rồi không thấy, duỗi cái lưng mỏi thật dài.
Trong bảy ngày này, hắn mang hình ảnh từ trong trang sách đạo nhìn thấy lặp đi lặp lại quan sát vô số lần, mang toàn bộ phù lục hắn có thể quan sát được đều ghi lại, sửa sang lại ở trong một ngọc giản.
Ngọc giản là thứ tu hành giả dùng để tồn trữ tin tức, tương tự USB, nếu là dùng giấy ghi lại, ít nhất cũng cần hơn một ngàn ba trăm trang, nếu là ghi lại ở trong ngọc giản, một cái ngọc giản như vậy đủ rồi.
Lý Mộ phi thân lên, lần nữa tới đỉnh núi cao nhất, đáp xuống trong một chỗ đạo cung.
Phù Đạo Tử từ trong đó đi ra, Lý Mộ đưa ngọc giản cho lão, nói: “Sư phụ, cái này ngài cầm.”
Phù Đạo Tử thuận tay tiếp nhận ngọc giản, hỏi: “Đây là cái gì?”
Lý Mộ cười cười, nói: “Ngài xem chút sẽ biết.”
Phù Đạo Tử mang ngọc giản dán ở trán, vẻ mặt trên mặt dần dần trở nên dại ra, thậm chí ngay cả thân thể cũng đang run nhè nhẹ.
Lý Mộ nhìn lão, nói: “Đây là toàn bộ phù lục trong trang sách đạo kia, hy vọng sư phụ có thể từ trong đó tìm hiểu ra phù lục đại đạo.”
Phù Đạo Tử nhìn Lý Mộ, chòm râu run run, mấy lần muốn mở miệng, cũng chưa thể nói ra lời gì.
Lý Mộ khom người nói: “Không quấy rầy sư phụ tìm hiểu, đệ tử đi về trước.”
Hắn bay ra khỏi đạo cung, trở lại Bạch Vân phong, thở dài một hơi.
Đây là chuyện duy nhất hắn có thể làm cho Phù Đạo Tử, Lý Mộ lấy phù lục trong trang sách đạo, để báo ân lão tặng cho cảm ngộ phù đạo, về phần lão có thể từ trong đó tìm hiểu ra con đường Siêu Thoát hay không, còn phải trông vào chính lão.
Không bao lâu, một khí tức Lý Mộ quen thuộc đáp ở ngoài căn nhà trúc.
Lý Mộ mở ra cửa sân, Từ trưởng lão vẻ mặt cung kính nói: “Lý sư thúc, chưởng giáo cho mời.”
Thời gian cách không đến nửa tháng, lão xưng hô đối với Lý Mộ, đã từ “Lý đại nhân”, biến thành “Lý sư thúc” .
Tuy Huyền Cơ Tử nghe lời Phù Đạo Tử, không ở môn phái tuyên dương khắp nơi việc này, nhưng đối với trưởng lão thế hệ thứ ba trong môn phái vẫn đã thông báo.
Lý Mộ tới đạo cung đỉnh núi cao nhất, phát hiện trừ Huyền Cơ Tử, các vị thủ tọa cũng có mặt.
Lý Mộ chắp tay nói: “Ra mắt chưởng giáo, các vị sư huynh, sư tỷ...”
Có một vị sư phụ thái thượng trưởng lão, hoạt động ở Bạch Vân sơn liền tiện hơn rất nhiều, mặc dù là nhìn thấy thủ tọa cùng chưởng giáo, cũng chỉ cần hành lễ ngang hàng.
Huyền Cơ Tử nhìn Lý Mộ, nói: “Tài liệu vẽ bùa sử dụng đã chuẩn bị xong rồi, sư đệ có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”
Trải qua khoảng thời gian này tĩnh dưỡng, thương thế Lý Mộ lần trước chịu đã khỏi hẳn, tâm thần cũng khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, vẽ thánh giai phù lục có lẽ còn có chút cố sức, nếu thiên giai phù lục, một hơi vẽ năm tấm hẳn là không có vấn đề.
Vẽ bùa đối với hắn không phải việc khó, khó là gom đủ tài liệu vẽ bùa, tu hành giả thời kì thượng cổ có thể hư không vẽ bùa, đó là bởi vì khi đó linh khí trong thiên địa nồng đậm, ở dưới tình huống linh khí loãng, thì phải tìm kiếm thiên tài địa bảo chứa đựng linh khí thay thế.
Lý Mộ mượn pháp lực Huyền Cơ Tử, một hơi vẽ năm tấm thiên giai phù lục, khẽ thở ra một hơi.
Lúc này, Huyền Cơ Tử nói: “Phù dịch còn lại một ít, sư đệ nếu không lại vẽ thêm mấy tấm?”
Lý Mộ lau mồ hôi trên trán, tức giận nói: “Còn vẽ, các ngươi coi ta là công cụ vẽ bùa à?”
Hết chương 537.