Chương 616. Lừa!
Thọ Vương than nhẹ một tiếng, nói với một hạ nhân bên cạnh: “Bình phong tạm thời đừng thu hồi, thông báo người nhà bọn họ đến nhặt xác.”
Hạ nhân đó gật đầu nói: “Vâng.”
Thọ Vương chắp tay sau lưng, vừa lắc đầu, vừa đi xa, trong miệng thấp giọng nói: “Chết tốt, chết tốt, chết rồi không phiền não, chết rồi xong hết mọi chuyện.”
Trương Xuân đi ở phía sau hắn, nói: “Tội những người này, kẻ nào cũng tội lỗi chồng chất, chết như vậy, cũng không tránh khỏi quá hời cho bọn hắn rồi.”
Những tội thần này tuy chết, nhưng thẳng đến trước khi chết, bọn họ đều cho rằng, đây là một bố cục, sau hôm nay, bọn họ sẽ lấy một thân phận mới, một lần nữa xuất hiện ở Thần Đô.
Tuy bọn họ chung quy vẫn đã chết, nhưng ít ra ở trước khi chết, bọn họ cũng chưa cảm nhận được sợ hãi cùng thống khổ.
Thọ Vương từ từ nói: “Người ta sống trên đời, có một số việc đừng quá tích cực. Tương đối là được rồi.”
Bao gồm Nam Dương quận vương cùng huynh trưởng thái phi ở trong, tin tức hơn hai mươi quan viên của đảng cũ, thật sự ở đầu phố bị trảm quyết rất nhanh đã thổi quét Thần Đô, chấn động vô số người.
“Bọn họ thật sự chết rồi?”
“Không có ai cứu bọn họ?”
“Tiêu thị không có một chút động tác, cứ như vậy mang bọn họ coi là đồ bỏ đi?”
“Bọn họ đang kiêng kị cái gì, lại đang sợ cái gì?”
“Cái này còn không rõ? Bọn họ kiêng kị cùng sợ hãi, hiển nhiên là Lý Mộ.”
Trong Chu gia, trên tiệc tối, sắc mặt Chu Xuyên có chút trắng bệch.
Trần Kiên đã chết, Cao Hồng đã chết, Nam Dương quận vương Tiêu Vân đã chết, bảy thủ phạm chính năm đó, hôm nay chỉ còn lại có hắn và Trung Dũng hầu Bình An bá mấy người, Lý Mộ ngay cả những tòng phạm kia cũng không buông tha, sao có thể bỏ qua bọn họ những thủ phạm chính này?
Nhất là Nam Dương quận vương chết, khiến trong lòng hắn càng thêm kinh sợ.
Ngay cả Tiêu thị hoàng tộc, cũng trốn không thoát Lý Mộ chế tài, huống chi là hắn?
Chu Sâm cúi đầu ăn cơm, trên trán lại tràn đầy mồ hôi lạnh.
Y biết phụ thân đang lo lắng cái gì, Nam Dương quận vương cùng những người đó đều đã chết, có lẽ phụ thân chính là mục tiêu kế tiếp của hắn.
Hơn nửa năm trước, Lý Mộ còn là một tiểu lại quận thành xa xôi, không ngờ mới nửa năm trôi qua, hắn đã trưởng thành làm tồn tại ngay cả đảng cũ cũng không dám trêu chọc, Tiêu thị hoàng tộc kiêng kị đối với Chu gia bọn họ, cũng không mạnh như đối với Lý Mộ.
Mà ngay tại trước khi hắn đến Thần Đô, Chu Sâm còn từng ý đồ phái sát thủ giải quyết hắn, lại lấy thất bại chấm dứt.
Nếu Lý Mộ biết, tên sát thủ kia, là y phái, y chẳng phải là cũng sẽ lưu lạc đến kết cục tương tự với những người đó buổi sáng hôm nay?
Chu gia, khi cha con Chu Xuyên kinh hồn, trong Lý phủ, Lý Mộ cũng đang do dự.
Tính tới hôm nay, đại bộ phận người của vụ án năm đó đều đã nhận được trừng phạt nên có.
Tòng phạm đã không còn cá lọt lưới, thủ phạm chính còn có bốn người vẫn ở Thần Đô.
Bốn người này phân biệt là Trung Dũng hầu, Bình An bá, Vĩnh Định hầu, cùng với Chu gia Chu Xuyên.
Ba kẻ đầu quyền quý Thần Đô, là bị Chu Trọng thiết kế cuốn vào, bọn họ và Lý Nghĩa không có thù oán, là Chu Trọng ở sau khi biết rõ không thể thay đổi đại cục, vì tính kế ba tấm miễn tử kim bài trong tay bọn họ, cố ý dụ dỗ bọn họ vào bố cục.
Chu Trọng trước khi dụ dỗ bọn họ, kết cục của Lý Nghĩa đã định sẵn, ba người này, chẳng qua là quân cờ của Chu Trọng mà thôi, tuy cũng có việc xấu, nhưng cũng không cần phải dồn bọn họ vào chỗ chết.
Về phần Chu Xuyên.
Lý Mộ tuy cũng muốn khiến gã trả giá nên trả, nhưng bày ở trước mặt hắn, có hai vấn đề khó.
Thứ nhất, trong quyển sổ Chu Trọng cho hắn, đều là tội chứng của quan viên đảng cũ, lại không có thứ liên quan Chu Xuyên, Lý Mộ không thể thông qua luật pháp lật đổ gã.
Thứ hai, Chu Xuyên là thúc thúc của nữ hoàng, Lý Mộ đã giết một người em trai của nàng, lại giết một người chú của nàng, hắn không biết trong lòng nữ hoàng sẽ cảm thấy thế nào.
Mặc dù nàng đã rời khỏi Chu gia, nhưng chảy trong thân thể, vẫn là huyết mạch con em Chu gia. Nữ hoàng là để ý hắn như thế, Lý Mộ không thể không để ý cảm nhận của nàng một chút nào.
Hắn trầm ngâm thật lâu, đi đến trong sân, nói với Liễu Hàm Yên cùng Lý Thanh: “Ta đi trong cung một chuyến, hôm nay không cần chờ ta ăn cơm.”
Sau khi nói một tiếng với các nàng, Lý Mộ liền rời khỏi Lý phủ, tới hoàng cung. Hắn đầu tiên là đi ngự thiện phòng, làm vài món ăn nữ hoàng thích, sau đó xách hôm thức ăn, tới cung Trường Nhạc.
Trong cung Trường Nhạc, Chu Vũ nhìn đồ ăn dị thường phong phú trên bàn, ánh mắt cuối cùng nhìn phía Lý Mộ, nói: “Có chuyện gì, nói đi.”
Lý Mộ lắc đầu nói: “Không có việc gì.”
Chu Vũ cầm đũa, nói: “Trẫm chỉ cho ngươi một lần cơ hội.”
Lý Mộ nói: “Trong người năm đó hại chết Lý Nghĩa đại nhân, tiền Công bộ thượng thư Chu Xuyên, cũng là chủ mưu quan trọng.”
Chu Vũ trầm mặc hồi lâu, mới thản nhiên nói: “Nếu ngươi có tội chứng của hắn, có thể theo luật pháp xử trí hắn, trẫm sẽ không bởi hắn là thúc thúc của trẫm liền che chở hắn, nếu có một ngày nào, xúc phạm luật pháp là ngươi, trẫm cũng sẽ không che chở ngươi nữa.”
Lý Mộ chắp tay nói: “Cảm tạ bệ hạ.”
Hắn rời cung Trường Nhạc, trong lòng thở ra một hơi.
Chu Xuyên không như người khác, vô luận như thế nào, Lý Mộ đều không có khả năng vòng qua nữ hoàng, động thủ đối với gã, cho nên hắn cần hỏi ý kiến nữ hoàng trước một chút.
Sau khi được nữ hoàng đồng ý, chỉ có một vấn đề chưa giải quyết.
Đó là sưu tập tội chứng của Chu Xuyên như thế nào.
Đảng mới thành lập chỉ ba năm, hơn nữa quan viên hai đảng, cũng có khác biệt rất lớn, đảng cũ lấy quyền quý chiếm đa số, đảng mới thì đều là quan viên mới phát, so sánh mà nói, việc xấu của quyền quý, phải nhiều hơn một chút, sưu tập chứng cứ phạm tội của quan viên đảng cũ, cũng dễ dàng hơn so với sưu tập chứng cứ phạm tội của đảng mới.
Hơn nữa, so với đảng cũ, đảng mới ước thúc đối với quan viên càng mạnh hơn, đây cũng là một trong các nguyên nhân Chu Trọng nhiều năm cũng chưa sưu tập được chứng cứ phạm tội của Chu Xuyên.
Đề cử hạ, \!
Chuyện Chu Trọng nhiều năm như vậy cũng chưa làm được, Lý Mộ không cho rằng hắn trong khoảng thời gian ngắn có thể làm được.
Hắn ra khỏi cửa cung, ở ngoài cửa cung nghỉ chân hơn một khắc, sau đó hướng Bắc Uyển đi đến.
Một lần này, hắn chưa về nhà, mà là đứng ở trước một tòa nhà lớn khác.
Lý Mộ đi lên phía trước, gõ gõ vòng cửa.
Rất nhanh, cửa chính liền mở ra một khe hở, một hạ nhân từ phía sau cửa thò đầu ra, hỏi: “Xin hỏi các hạ là người phương nào, đến Chu phủ có chuyện gì?”
Lý Mộ nhìn người gác cổng Chu phủ, thản nhiên nói: “Phiền đi vào thông truyền một tiếng, nói Trung Thư xá nhân Lý Mộ tới chơi.”
Một lát sau, trong Chu gia, Chu Xuyên cau mày, ở trong sảnh lo lắng đi qua đi lại, lẩm bẩm: “Lý Mộ, hắn đến Chu phủ làm gì, không gặp, bảo hắn trở về đi!”
Hết chương 616.