Chương 633. Đêm ngủ hoàng cung (2)
Một lão giả hừ lạnh một tiếng: “Đây còn là thái tử phi năm đó sao, nàng thay đổi rồi, nàng trước kia sẽ không bất kính đối với chúng ta như thế.”
Một lão giả khác nói: “Nàng bị Chu gia thiết kế, kế thừa đế khí, suýt nữa chết, ngồi ở trên vị trí này, vốn là tràn đầy oán hận, tính tình lại nào có khả năng không thay đổi?”
Một lão giả cuối cùng từ từ mở miệng: “Những thứ này đều không quan trọng, nửa năm qua, tốc độ đế khí ngưng tụ rõ ràng nhanh hơn, chỉ sợ trong hai mươi năm, liền có thể trưởng thành lần nữa. Cần đốc thúc bọn họ, cố gắng tu hành, nếu có thể tiến vào cảnh giới thứ sáu, đến lúc đó, liền có mười phần nắm chắc luyện hóa đế khí.”
Cung Trường Nhạc.
Lý Mộ, Vãn Vãn, Tiểu Bạch, cùng nữ hoàng vây cùng một chỗ ăn lẩu.
Theo nữ hoàng đi dạo tổ miếu một lần, Lý Mộ tăng trưởng rất nhiều kiến thức.
Thì ra liên quan đến đế khí truyền thừa của Đại Chu, là như vậy mà có.
Khó trách lúc ấy khi dân chúng ba mươi sáu quận đưa lên vạn dân huyết thư, vô luận đảng mới đảng cũ, đều lựa chọn nhượng bộ.
Nếu triều đình hoàn toàn đánh mất lòng dân, quốc miếu các quận liền không hấp thu được niệm lực, tự nhiên cũng không có cách nào vận chuyển đến tổ miếu, sẽ trì hoãn đế khí ngưng tụ.
Ba lão giả kia trong tổ miếu, là hoàng tộc tông thất Tiêu thị, địa vị cực cao, bối phận còn ở trên tiên đế.
Ba người bọn họ, mỗi một vị, đều có thực lực cảnh giới thứ sáu đỉnh phong.
Như vậy xem ra, thực lực đảng cũ, vẫn mạnh hơn xa xa đảng mới.
Chu gia cậy vào, chẳng qua là quan hệ huyết thống với nữ hoàng.
Lý Mộ nghĩ đến một vấn đề, mở miệng hỏi: “Bệ hạ vì sao không tự mình hấp thu luồng đế khí đó, cái này có thể khiến ngài tấn thăng cảnh giới thứ tám sao?”
Chu Vũ thổi thổi miếng đậu phụ gắp lên, nói: “Không thể.”
Lý Mộ nghĩ nghĩ, lại nói: “Nhưng bệ hạ trẻ tuổi như thế, cho dù là làm hoàng đế một trăm năm nữa cũng được, cũng không cần phải truyền ngôi.”
Chu Vũ thản nhiên nói: “Bởi vì ta không thích.”
Lý Mộ thở dài, hắn chỉ là bất bình cho nàng, hoàng đế này không phải nàng muốn làm, nhưng nàng lại gánh vác trách nhiệm của một hoàng đế.
Từ đầu tới cuối, Chu gia ở lúc kế hoạch, đều chưa từng hỏi, thứ bọn họ cho, có phải điều nàng muốn hay không?
Lúc này, Chu Vũ lại nhìn hắn một cái, nói: “Trừ phi ngươi nguyện ý phê sổ con một trăm năm cho trẫm.”
Lý Mộ gắp lên một miếng đậu phụ, đưa vào miệng, cũng không để ý bỏng miệng, quyết đoán nói: “Nếu bệ hạ không thích, hoàng đế này không làm cũng được, đến lúc đó muốn truyền cho ai thì truyền cho người đó. Nếu bệ hạ nguyện ý, có thể làm hàng xóm với thần, chúng ta ở trước sân mở hai mảnh đất, một mảnh trồng rau, một mảnh trồng hoa.”
Tiểu Bạch liên tục gật đầu, nói: “Được đấy, ta cũng muốn làm hàng xóm với Chu tỷ tỷ.”
Chu Vũ xoa xoa đầu của nàng, nói: “Nếu không buổi tối hôm nay các ngươi không phải về nữa, cung Trường Nhạc có rất nhiều phòng để trống, các ngươi có thể ngủ ở đây.”
Ánh mắt Tiểu Bạch nhìn về phía Lý Mộ, vô luận việc lớn việc nhỏ, nàng đều trưng cầu ý kiến của Lý Mộ.
Sau khi nhìn thấy một màn đó trong tổ miếu, Lý Mộ càng thêm đau lòng nữ hoàng. Hắn gật gật đầu, nói: “Vậy ngươi cứ ngủ ở nơi này đi.”
Nữ hoàng nhìn về phía Lý Mộ, nói: “Ngươi cũng không cần trở về.”
Lý Mộ ngẩn ra một phen, hỏi: “Bệ hạ, thế này, thế này không tốt lắm đâu?”
Chu Vũ nói: “Dù sao buổi sáng ngày mai ngươi còn phải vào cung, cứ ở lại chỗ này đi, cũng không phải lần đầu tiên.”
Nàng nói cũng có vài phần đạo lý, cung Trường Nhạc cách Trung Thư tỉnh chỉ có hơn trăm bước, so với trong nhà là gần hơn, có thể ngủ thêm một lúc lâu.
Nhưng từ xưa đến nay, nào có ai giữ đại thần ngủ đêm ở hoàng cung?
Nữ hoàng tựa như cũng không cảm thấy thế này có gì cả, ánh mắt lại nhìn về phía Vãn Vãn, nói: “Còn có tiểu nha đầu này, cũng cùng nhau ở lại trong cung đi.”
Vãn Vãn mặt lộ vẻ do dự, nói: “Nhưng, nhưng tiểu thư nói, muốn công tử mỗi ngày buổi tối đều về nhà, không thể đêm không về ngủ.”
Tiểu Bạch nói: “Nhưng chúng ta cũng cùng một chỗ với ân công mà, chúng ta là ở trong nhà Chu tỷ tỷ, cũng không phải hồ ly tinh gì.”
Vãn Vãn vẫn có chút do dự, nữ hoàng tiếp tục nói: “Đồ ăn sáng buổi sáng ngày mai, các ngươi cũng có thể ở trong cung ăn, ngự thiện phòng có mấy chục loại bánh ngọt, các ngươi đều có thể nếm thử.”
Vãn Vãn cầm lấy tay Tiểu Bạch, nói: “Ta cảm thấy ngươi nói rất đúng, cho dù là tiểu thư biết, cũng sẽ không trách chúng ta.”
Tiểu Bạch và Vãn Vãn đều đồng ý, ý kiến của Lý Mộ liền không quan trọng nữa.
Cái này không phải 2vs1, mà là 3vs1.
Dù sao Liễu Hàm Yên và Lý Thanh đều không có mặt, Tiểu Bạch cùng Vãn Vãn ở chung với hắn, trong nhà cũng không có ai chờ, có trở về hay không, cũng không có gì khác nhau.
Tối nay Lý Mộ vẫn như cũ ngủ ở hậu điện, khi ở trong phòng nhắm mắt tu hành, có thể nghe được tiền điện truyền đến tiếng cười khanh khách của thiếu nữ.
Thời gian Lý Mộ ở cung Trường Nhạc, có lẽ so với thời gian hắn ở nhà còn dài hơn, cho nên hắn cực kỳ rõ ràng, tòa cung điện này, đại bộ phận thời gian đều là lạnh lùng cùng cô tịch.
Mặc dù lúc có hắn, hắn và nữ hoàng cũng đều là việc ai người ấy làm.
Lý Mộ phê duyệt tấu chương, nữ hoàng ở một bên hoặc đọc sách, hoặc chạy xe không, trong đại điện cũng là yên tĩnh trước sau như một, sau khi Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch đến đây, thì náo nhiệt khác với ngày xưa.
Lý Mộ cũng chưa tu hành đến khuya, liền chuẩn bị nghỉ ngơi.
Không lâu trước đó mới vẽ một tấm thánh giai phù lục, tâm thần hắn hao tổn còn chưa hoàn toàn khôi phục, vẫn như cũ cần một đoạn thời gian tĩnh dưỡng.
Lý Mộ vừa mới nằm xuống không lâu, như là cảm ứng được cái gì, lại từ trên giường ngồi dậy.
Hắn xuống giường, đi tới cửa, sau khi mở ra cửa phòng, nhìn thấy Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch, bọc chăn, một trái một phải đứng ở cửa.
Lý Mộ nghi hoặc hỏi: “Các ngươi đứng ở chỗ này làm gì?”
Vãn Vãn quấn chặt cái chăn, nhỏ giọng nói: “Chúng ta không ngủ được.”
Tiểu Bạch nói tiếp: “Chúng ta có thể ngủ cùng ân công hay không?”
Bọn họ một người trên khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ mặt đáng thương, một người khác dùng mắt to ngập nước nhìn Lý Mộ. Lý Mộ mở ra cửa phòng, bất đắc dĩ nói: “Vào đi.”
Hai bóng người lập tức chạy vào phòng Lý Mộ, mang chăn của các nàng đặt ở trên ghế, song song chui vào chăn Lý Mộ.
May mắn giường cung Trường Nhạc rất lớn, mặc dù là ngủ ba người, cũng không tỏ ra chật chội.
Lý Mộ có lý do hoài nghi, đây vốn chính là đế vương trước kia, vì tiện cho ngủ cùng hậu phi, mới chế tạo giường lớn như vậy.
Vãn Vãn và Tiểu Bạch ngủ không được, khả năng cũng có nguyên nhân phương diện này.
Thật ra người ta lúc ngủ, chỉ cần một gian phòng yên tĩnh diện tích không lớn, một cái giường nhỏ là đủ.
Hết chương 633.