Chương 2
Ta đặt tên cho hắn là Bạch Trạch, đưa hắn về nhà tắm rửa sạch sẽ, ngày ngày mang theo bên mình không rời nửa bước.
Không thể không nói Bạch Trạch sinh ra vô cùng tuấn tú, dáng vẻ thiếu niên khôi ngô.
Hắn vẫn chưa biết cách điều khiển đôi tai và cái đuôi của mình, đôi khi không tự chủ mà mọc ra đôi tai trắng xù, ta liền đưa tay tùy ý vuốt ve trêu đùa.
Bạch Trạch không thích người khác chạm vào, đặc biệt là chạm vào đôi tai và cái đuôi nhạy cảm của hắn, nhưng ta không hề bận tâm, thường xuyên thừa lúc hắn không để ý mà ra tay, bị móng vuốt sắc nhọn của hắn cào xước mấy lần nhưng vẫn không chừa.
Bị tiểu sủng vật của mình cào hai cái thì cào, ai bảo hắn là tiểu cẩu của ta, một chút cũng không nỡ đánh mắng hắn.
Thực ra, ta vẫn luôn muốn có một sủng vật bầu bạn bên ta.
Ta từng nuôi một chú cẩu nhỏ, nó bám người và trung thành, không giống như những vị thần tiên trên thiên giới, mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ giả dối.
Chỉ tiếc là tuổi thọ của nó quá ngắn, chỉ bầu bạn với ta vỏn vẹn mười mấy năm.
Trải qua lần sinh ly tử biệt đầu tiên, sau này ta không dám nuôi bất kỳ sủng vật nào nữa.
Nhưng Bạch Trạch thì khác, hắn là thú nhân, có thể bầu bạn với ta rất lâu rất lâu.
Thú nhân là tồn tại thấp hèn nhất trên thế gian này, chúng là loài do con người và yêu tộc sinh ra, nhưng lại không được cả con người lẫn yêu tộc thừa nhận, cuối cùng trở thành món đồ chơi hèn mạt.
Thú nhân chỉ có hai công dụng.
Một là ở đấu trường tranh đấu để mua vui cho mọi người; hai là bị người giàu có mua về làm nô lệ riêng, kết thành huyết khế, cả đời vâng lời chủ nhân sai khiến, nếu không sẽ trúng độc mà chết.
Sau khi kết huyết khế, sự trung thành và thuần phục với chủ nhân là bản năng của thú nhân.
Bạch Trạch hiển nhiên trở thành loại thứ hai, nhưng ta chưa bao giờ coi hắn là nô lệ.
Khi ta buồn chán, ta dạy hắn đọc sách viết chữ, dạy hắn lễ nghĩa liêm sỉ, dạy hắn tập công luyện võ, dạy hắn cách phản kháng những kẻ bắt nạt hắn.
Trên đời này, trừ ta ra, không ai được phép bắt nạt hắn.
Bạch Trạch không thích nói chuyện, cả người trầm mặc, nhưng có huyết khế ràng buộc, sự thuần phục và trung thành là bản năng hắn dành cho ta.
Chỉ cần ta giơ tay, hắn dù không tình nguyện cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đưa đầu ra, mặc ta nắn bóp.
Thời gian trôi qua, ta dần dần cho rằng đây là sự yêu chiều độc nhất mà Bạch Trạch dành cho ta, sau này trong những ngày chia ly đó, ta mới hiểu ra đây chẳng qua chỉ là tác dụng của huyết khế.
Bạch Trạch chưa bao giờ yêu ta, có lẽ trong lòng hắn, ta đối xử với hắn cũng giống như những con vật cưng bị nhốt trong lồng để người ta trêu đùa, chẳng khác gì.
Không đáng để hắn lưu luyến.