Chương 3
Thời gian trôi đi thật nhanh, bất tri bất giác Bạch Trạch đã cao hơn ta một cái đầu.
Ta xách hai con thỏ nhỏ mà Trọng Hoa Tiên Quân tặng, chạy vội vào trong điện, thở hổn hển gọi tên Bạch Trạch.
Không lâu sau, thiếu niên vận bạch y từ cây hải đường nhẹ nhàng đáp xuống, vẻ mặt không hề che giấu sự khó chịu vì bị đánh thức.
Ta giơ cao cái lồng trong tay, như thể không nhìn thấy vẻ khó chịu của hắn, phô bày hai con thỏ trước mặt hắn.
"Bạch Trạch ngươi xem! Chúng nó cũng lông xù giống ngươi, đáng yêu quá!"
"Lông chúng nó mềm quá, sờ thích thật!"
Cùng với sự trưởng thành của Bạch Trạch và thiên phú kinh người của hắn, linh khế ràng buộc hắn ngày càng yếu đi.
Việc vuốt ve tai đơn giản như vậy đã không còn tác dụng với hắn nữa, lần cuối cùng ta chạm vào tai Bạch Trạch là vào sinh thần năm trăm tuổi của ta.
Bị từ chối vài lần ta cũng không nhắc lại nữa, ta cũng không muốn vuốt ve lắm!
Ta không nhận ra ánh mắt thiếu niên chợt tối sầm, ngay cả bàn tay buông thõng bên hông cũng nắm chặt thành quyền.
"Xấu chết đi được." Giọng Bạch Trạch hơi khàn, cổ họng hắn nuốt khan như muốn nói gì đó.
"Ngươi mau đi tìm chút thức ăn nhân gian cho chúng nó đi, chúng nó hình như đói rồi."
Ta chìm đắm trong niềm vui có được vật cưng lông xù mới, ôm cái lồng như báu vật xoay người đi vào trong phòng.
Bạch Trạch trở về thì trời đã chạng vạng, ta và lũ thỏ con chơi mấy canh giờ vẫn chưa hết vui.
Một con thỏ nhỏ cũng kiêu ngạo như Bạch Trạch, không mấy khi để ý đến người; con còn lại lại rất thân thiện, bé tí xíu cuộn tròn trong lòng bàn tay ta lăn lộn, cục bông mềm mại khiến tim ta gần như tan chảy.
Lúc Bạch Trạch trở về, thấy ta đang lười biếng nằm trên giường giả vờ ngủ, tay vuốt ve chú thỏ nhỏ trên ngực.
Ta mở mắt ra nhìn thấy Bạch Trạch, hắn đang ôm tay đứng ở một khoảng cách không xa không gần, ánh mắt u tối nhìn chằm chằm ta.
Ai, quả nhiên, dù đã ở bên ta hai trăm năm sớm tối, Bạch Trạch vẫn như cũ ghét ta, ngay cả đến gần ta cũng không muốn.
Nhưng không thể không nói Bạch Trạch hai trăm năm nay đã lớn hơn rất nhiều, trút bỏ vẻ non nớt của thiếu niên, phong thái ung dung, mày mắt thon dài thanh tú, trong mắt mang theo sự tăm tối và lạnh lùng ẩn sâu trong cốt cách loài sói, như thể từ khi sinh ra đã không thuộc về mảnh đất này.
Bạch Trạch thấy ta tỉnh, tiến lại gần ta và không mấy nhẹ nhàng nhấc gáy con thỏ, ném chú thỏ trắng nhỏ chủ động cọ đầu làm nũng với ta vào chiếc lồng ở cửa.
Ta thuận ánh mắt liếc nhìn tùy ý, trong lồng hẳn là mấy cọng rau cải không còn tươi lắm mà hắn mang về.
Ta chống người ngồi dậy tựa vào gối mềm sau lưng, mơ màng suy nghĩ, Bạch Trạch quay lại đứng trước giường, ánh mắt có chút né tránh, sắc mặt không tự nhiên mà cúi xuống.
Có lẽ đã đến lúc nên trả tự do cho Bạch Trạch rồi? Lần đầu tiên ta nảy sinh ý nghĩ này, liệu Bạch Trạch có giống như con thỏ lạnh nhạt trong lồng kia, căn bản không muốn ở cùng ta.
Ta đang nghĩ vu vơ đủ chuyện trên trời dưới biển, thì đột nhiên một cảm giác lông xù truyền đến trên tay, ta theo bản năng nắm chặt lấy.
Không giống với bộ lông mềm mại của thỏ, cái này hơi cứng đến mức đâm vào tay, nhưng lại cực kỳ mượt mà, khiến người ta không kìm được mà xoa nhẹ trong kẽ ngón tay.
Ta cúi đầu, hóa ra là cái đuôi của Bạch Trạch không biết từ lúc nào đã tự động đưa đến tay ta, hơi cứng nhắc mà khẽ lay động.
"Bạch Trạch, đuôi của ngươi mọc ra rồi." Ta nhấc cái đuôi trắng như tuyết lên đặt trước mặt nhắc nhở.
Trong nháy mắt, đôi tai sói lông xù của Bạch Trạch "phụt" một tiếng dựng thẳng lên, đỏ bừng.
Chưa kịp để ta phản ứng lại, cái đuôi trong tay đã bị chủ nhân thu về.
Bạch Trạch lùi lại hai bước, môi mỏng mím chặt, nhìn chằm chằm ta, mở miệng như muốn nói gì đó, rồi lại không nói một lời.
Khoảnh khắc tiếp theo hắn quay người lao ra ngoài, ta bị tiếng động chói tai làm giật mình, sau khi định thần lại thì có chút tủi thân.
Lại bị Bạch Trạch ghét bỏ rồi.