Chương 17: Không Chọn Ta
Mặc dù con trai lớn Tần Phong có tư chất Đại Đệ, nhưng hắn chỉ mới tám tuổi, làm sao có thể ngăn cản kiếm quyết của Trường Không Kiếm Thần.
Chỉ là không đợi gã mở miệng, liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén của đại nhi tử Tần Phong, bày ra tư thế rút kiếm.
Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật! ! Gật đầu, rút kiếm! Một âm thanh rút kiếm chói tai, vang vọng khắp trời đất, kiếm quang kinh diễm đột nhiên xuất hiện, hàn ý lạnh lẽo bao phủ toàn trường, kiếm quang nhẹ nhàng như chim hồng, uyển chuyển như rồng bay, phảng phất muốn trảm thiên thành hai đoạn.
“Đây là chiêu kiếm gì? ” Tất cả mọi người đều là hạng người kiến thức rộng rãi, nhưng lại chưa bao giờ thấy qua chiêu kiếm này của Tần Phong.
Chẳng lẽ là tự sáng tạo! ? Không có bất kỳ loè loẹt gì, chỉ có truy cầu cực hạn thanh kiếm vô địch, kiếm ra khỏi vỏ có thể trảm thiên diệt địa, cũng có thể phân ra thắng bại.
Ầm ầm! ! Hai đạo kiếm quang nặng nề đụng vào nhau, bộc phát ra một âm thanh kinh thiên động địa, còn kèm theo một cỗ năng lượng kinh khủng.
“Mẫu thân. . . . . . ”
“Cha. . . . . . ”
Tần Hạo cùng Lâm Tâm Nhi bởi vì tu vi khá thấp, cho nên phải bắt được góc áo phụ huynh mới không bị gió cuốn đi.
“Làm sao có thể! ! ” Lâm Tam kinh hãi trợn tròn hai mắt, không thể tin được đứa trẻ tám tuổi có thể nắm giữ loại kiếm pháp này.
Vốn dĩ y cho rằng, tu vi của mình hơn đối phương, lại có truyền thừa của Trường Không Kiếm Thần, cùng với lĩnh ngộ kiếm ý, cho việc việc đánh bại một thằng nhãi tám tuổi là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà ai biết đối phương lại cho y một bài học, để y hiểu được kiếm của mình không phải mạnh nhất.
Phịch một tiếng! ! Kiếm trong tay Lâm Tam vỡ vụn tại chỗ, hông có ngăn cản được sự sắc bén của Trường Không Kiếm Thần.
Y có Trường Không Kiếm Quyết, Tần Phong cũng có Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật.
Y có kiếm ý, Tần Phong có Trường Không Kiếm Thần.
Tu vi của y cao hơn Tần Phong hai cấp nhưng Tần Phong lại có tư chất Đại Đế, cộng thêm sự hỗ trợ của Hô Lô Thiên Bảo, muốn thẳng cũng không phải khó.
“Cái gì! ! ” Vẻ mặt Lâm Tam tràn đầy không tin mình thật sự thua một đứa trẻ tám tuổiTrên đường đi, y luôn tỏ ra yếu kém để thắng mạnh, đạo tâm vô địch cũng dần dần hình thành, nhưng hôm nay y đã bị đánh bại bởi một đứa trẻ tám tuổi.
Một vết nứt xuất hiện trong đạo tâm vô địch, khiến bản thân rơi vào hoài nghi,“Đinh, chúc mừng túc chủ đã đánh vỡ một khe nứt trong đạo tâm vô địch của thiên tuyển chi tử, thu được 10 vạn điểm phản diện! ”
“Chỉ khe nứt đã thu được 10 vạn? Nếu đâm một kiếm vào tim hắn, vậy chẳng phải sẽ thu được trên dưới mấy ức sao! ” Lúc này có thể nói là ý chí chiến đấu của Tần Phong đang sục sôi, dưới chân thi triển Mị Ảnh Tiêu Dao biến ảo khó lường, trường kiếm trong tay giống như quỷ mị đâm về phía ngực Lâm Tam.
Yêu hắn, liền đâm vào trái tim hắn! “Không tốt! ! ” Cho dù đạo tâm vô địch của Lâm Tam đã bắt đầu hình thành, nhưng y mới chỉ là một đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi, bị Tần Phong dạy cho một bài học, thì tiết tấu trở nên hỗn loạn, bị đánh liền lui ra ngoài.
Trên người y xuất hiện thêm một vết kiếm, Tần Phong càng thêm yêu y.
“Đinh, chúc mừng túc chủ đả thương thiên tuyển chi tử, thu được 500 điểm phản diện! ”
“Đinh, chúc mừng túc chủ đả thương thiên tuyển chi tử, thu được 500 điểm phản diện! ”
“. . . . . . . . . ”
Bởi vì Tần Hạo là đệ đệ ruột của hắn, cho nên hắn chưa bao giờ đánh đã nghiền như hôm nay.
“Ca ca ta giỏi nhất! ! ” Tần Hạo kiêu ngạo hất hất đầu nhỏ, hận không thể nói cho tất cả mọi người đây là ca ca của mình.
Lâm Tâm Nhi ở một bên, tức giận đến dậm chân đùng đùng, muốn xông lên đánh con gấu con này một trận, thế nhưng lại bị Vân Tịch Nguyệt ôm lấy, có vẻ như nàng rất yêu thích tiểu loli này.
“Thắng bại đã phân, của trai của Tần huynh quả nhiên có tư chất Đại Đế! ” Lâm Hào cười ha hả vung tay lên, lúc Tần Phong chuẩn bị đâm trái tim, thì một tay kéo lấy Lâm Tam.
Nói đùa! Lâm Tam được mệnh danh là đệ nhất kiếm trong trăm năm qua, Tần Phong làm sao có thể đâm vào trái tim đây.
“Hừ. . . . . . ”
Tần Phong rất không bằng lòng với hành vi của Lâm Hạo, cứ như vậy mà đưa người xoát điểm của hắn đi.
Bất quá hắn cũng không nói gì nhiều, phải biết loại sinh vật thiên tuyển chi tử này vô cùng mơ hồ, nếu ép thì nhất định sẽ phát ra thuộc tính cường giả cứu tràng.
Vẫn là chớ ngoan mất khôn, miễn gây phiền toái cho mình.
“Ha ha. . . . . . ”
Tần Thiên nghe được có người khen đại nhi tử nhà mình thì không nhịn được mà cười ra tiếng, biết chuyện kết thân lần này là mười phần chắc chín.
Nghi thức hoan nghênh tiếp tục.
Tần Thiên dẫn Lâm Hào tiến vào thành trì Tần gia.
Từng hàng đệ tử Tần gia có tu vi cao sâu, khiến cho Lâm Hào hâm mộ ghê gớm.
Nếu như có thể lựa chọn, ông tình nguyện tốn thêm chút tài nguyên bồi dưỡng một huyết mạch của dòng họ, cũng không nguyện ý bồi dưỡng người không cùng huyết thống với mình, trừ phi người này tuyệt đối trung thành với chủ nhân.
Nhưng trung thành hay không, ai vừa nói đã chuẩn! Rất nhanh ——Gia trưởng hai bên liền bắt đầu thảo luận tới hôn sự của nhi nữ.
Vốn cho rằng Lâm Hào sẽ chọn Tần Phong vừa thi triển tư chất Đại Đế, nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người, ông ta thế mà chọn người đứng bên xem trò, Tần Hạo làm con rễ.
“Cmn! ! ” Sau khi biết được, Tần Phong âm thầm văng tục, đồng thời có thêm hiểu biết mới về thiên tuyển chi tử không giảng đạo lý này.
Một trận chiến đấu mạnh như cọp, nhưng nói chuyện cưới gả lại không có ta. . . . . .
“Hạo nhi! ? ” Hai vợ chồng Tần Thiên, Vân Tịch Nguyệt nhìn nhau một cái, cũng cảm thấy hết sức ngoài ý muốn.
Theo lý thuyết vừa rồi Tần Phong đã dùng thực lực đã chứng minh chính mình, làm gì có hài tử tám tuổi nhà ai có thể nắm giữ thực lực khủng bố như thế.
Trái lại Tần Hạo mặc dù nắm giữ chí tôn cốt vạn người không cso được, nhưng trước mắt bởi vì còn chưa có kích hoạt, cho nên chiến lực đến cùng như thế nào, ai cũng không biết.
Đối với cái này ——Lâm Hào chỉ là cười cười, cũng không có muốn giảng giải.
Lý do ông ta chọn Tần Hạo, tuyệt đối không phải tuỳ tiện lựa chọn, là đang cân nhắc giữa lợi và hại rồi mới đưa ra quyết định.