Chương 63. Giải Độc Tận Gốc
“Ta chịu thua!!”
Tần Phong hoàn toàn bó tay rồi, đây đã là người thứ tám.
Người khác ra sân đánh chính là đánh ngang tay, hắn ra sân động đều không động liền thắng tám tràng, trực tiếp tiến vào vòng đấu 16.
Giống như lão thiên gia nghe được lời của Tần Phong, đến trận thứ 9 thì hắn cũng gặp một thiếu niên, gọi là Vương Bằng.
Đối phương là môn sinh thiên tử từ Đại Hạ, cũng không lựa chọn từ bỏ như những người khác mà vừa lên liền mang theo gậy sắt, lao về phía Tần Phong.
“Không hổ là môn sinh thiên tử, gậy sắt này mạnh mẽ đến cỡ nào!”
Tần Phong có thể rõ ràng cảm nhận được sức mạnh từ một côn này, thân hình quỷ mị hư vô nhanh chóng tránh khỏi, đồng thời cũng không quên ném về phía đối phương mấy cây ám khí ngân châm.
“Hèn hạ!”
Bên trong ánh mắt của Vương Bằng tràn đầy khinh bỉ, không nghĩ tới Tần Phong sẽ dùng ám khí.
Không né tránh kịp, y liền trực tiếp giơ cánh tay găn cản, mấy cây ngân châm cứ như vậy đâm vào trên cánh tay của y, nhưng cũng không có tạo thành tổn thương lớn nào.
“Ngươi thua!” Tần Phong thản nhiên nói.
“Thua? Ngươi hạ độc!!”
Vương Bằng biến sắc, vội vàng nhổ ngân châm ra xem xét.
“Ta đường đường là quân tử đứng đắn, làm sao có thể hạ độc chứ!” Tần Phong nghiêm túc nói.
“Hô hô......”
Vương Bằng thở dài một hơi, chỉ cần không có hạ độc liền tốt.
Nhưng câu tiếp theo của Tần Phong lại khiến cho y tức đến muốn chửi thề: “Ta chỉ bỏ chút mị dược, gọi là heo mẹ cũng điên cuồng......”
“Phốc!!”
Toàn trường vây xem đều há hốc miệng kinh ngạc, không ngờ Tần Phong sẽ dám loại chuyện này.
Đường đường là đệ nhất thiên kiêu Hoang Cổ, rõ ràng có thể bằng thực lực đánh bại đối phương, nhưng hết lần này tới lần khác lại cứ phải sử dụng thủ đoạn thấp hèn.
Đạo đức ở nơi nào!
Tôn nghiêm ở nơi nào!
Phương thức phối thuốc ở nơi nào!
Bọn hắn phải mang theo ánh mắt phê phán, hung hăng khiển trách loại thuốc này.
.........
“Cái gì? Heo mẹ cũng điên cuồng!!”
Vương Bằng bị hù đến mức sắc mặt tái nhợt, trong đầu cũng không tự chủ mà nghĩ tới bộ dáng được cứu ra của Chu Đầu, ánh mắt đờ đẫn, quần áo lộn xộn, gần như không có chút luyến tiếc gì với cuộc đời này.
“Trọng tài, ta kháng nghị!!”
Vương Bằng vội vàng đưa tay hướng trọng tài khiếu nại, Tần Phong sử dụng thủ đoạn hạ lưu ở trong trận đấu này.
Nam tử áo đen nổi bồng bềnh giữa không trung, cau mày nói: “Nguyệt Thần cung Tần Phong, đấu vòng loại sinh tử là nơi không nói quy tắc, ngươi có thể làm mọi thứ để sống sót và giành chiến thắng, thế nhưng đây là thi tuyển, xem trọng nhất chính là công bằng.”
“Hiểu rõ, ta sẽ giúp hắn giải độc!”
Tần Phong liên tục gật đầu giống như bé ngoan, chân đạp xuống đất, thân hình giống như báo săn mà vọt tới.
Hô hô!
Âm thanh xé gió sắc bén khiến cho Vương Bằng cả kinh, chỉ thấy Tần Phong mang theo gió lớn, xuất hiện trước mặt mình, cũng không đợi y phản ứng lại, Tần Phong liền dùng một chiêu đoạn tử tuyệt tôn đá vào thân dưới của y.
Phịch một tiếng, gà bay trứng vỡ!!
Vương Bằng hai mắt trợn tròn, ray rức đau đớn bao phủ toàn thân.
“A cái này!!”
Khóe mặt của nam tử áo đen không khỏi co giật, trong lòng phát ra hàng vạn tiếng gào thét.
Mẹ nó!!
Có dạng giải độc này sao!?
Đây là triệt để trị tận gốc mới đúng!!
Vừa nghĩ đến Nguyệt Thần đang yên lặng đứng sau lưng Tần Phong, trọng tài liền xem như mở một con mắt nhắm một con mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, ngược lại người bị hại cũng không phải thần dân của Âm Nguyệt bọn hắn.
“A......”
Tiếng kêu thảm thiết của Vương Bằng vang vọng khắp đầu trường, khiến cho sinh vật nam tính toàn trường đều cảm thấy dưới hông mát lạnh.
“Đinh, chúc mừng túc chủ chặt đứt hậu duệ của người, thu được 1000 điểm phản diện!”
Con mắt Tần Phong lập tức sáng lên, phảng phất như phát hiện ra đại lục mới.
Không giống với giết người chỉ lấy được 100 điểm nhân vật phản diện, mà chỉ cần đánh nát một quả trứng liền có thể thu được 1000 điểm, suy nghĩ những năm kia, mình đã bỏ qua biết bao nhiêu quá trứng, ai u, khỏi phải nói trong lòng có bao nhiêu hối hận.
Ròng rã gấp mười lần!!
Nam Phong công chúa cũng không thèm để ý hình tượng, nàng giống như đàn bà đanh đá giận dữ hét lên: “Tần Phong, ngươi đồ vô sỉ này, thế mà đánh lén......”
“Ai vô sỉ, ai đánh lén!”
Tần Phong lập tức mắng lại: “Ta đã nói giúp hắn giải độc, không tin ngươi cho hắn ăn một kí heo mẹ cũng điên cuồng xem, nếu như hắn còn có phản ứng coi như ta thua, hảo tâm giúp đỡ, các ngươi còn không biết tốt xấu mắng chửi người, mẹ nó đúng là không có giáo dục!”
Toàn trường đều hoàn toàn bó tay rồi, quả nhiên lại được phổ cấp thêm kiến thức về hai chữ vô sỉ.
Còn có phản ứng liền tính ngươi thua!?
Y đã bị ngươi triệt để trị tận gốc, nếu như còn có phản ứng thì mới là chuyện lạ!
Đồng thời, đám người cũng tự khuyên bảo với lòng mình, tuyệt đối không thể trở thành kẻ thù của Tần Phong.
Người khác thì vi phú bất nhân (Hình dung những người giàu có khắc bạc thành tính, chỉ biết cái lợi), còn hắn thì thật sự quá tiện!!
“Hô hô......”
Nam Phong công chúa cố gắng hít sâu mấy hơi, sợ bị Tần Phong chọc tức chết.
Nam tử áo đen phủi mắt nhìn Vương Bằng đã biến thành Vương Minh, mặt không biểu tình tuyên bố: “Môn sinh Vương Bằng không thể tái chiến, Nguyệt Thần cung Tần Phong đạt được thắng lợi!”
(王鵬 Vương Bằng 王朋 Vương Minh, trong từ Vương Bằng có bộ 鳥 nghĩa là chim, bỏ 鳥 sẽ còn 朋, từ đó mới gợi là Vương Bằng 王朋)