Đế Hoàng Thư

Chương 149

Đứng trước mặt Mạc Thiên là nữ tử có dung mạo tuyệt sắc, nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến đường đường một Bắc Tần vương kinh ngạc. Nữ tử này khoanh tay nghiêng người, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, dáng người thanh tú. Thoáng nhìn một lượt, nữ tử khí thế mạnh mẽ sắc bén như vậy, trong đời hắn rất hiếm gặp.

Đến cả Mạc Thiên cũng sững sờ trước khí thế ngang ngược của Đế Tử Nguyên, huống chi những người bình thường khác. Mọi người xôn xao dồn ánh mắt lên người Đế Tử Nguyên, trầm trồ khen ngợi nhưng cũng chỉ dám cẩn thận đánh giá.

Mạc Thiên nhìn chiến phục xa hoa trên người nữ tử, trong lòng tự hỏi là nhà công hầu Bắc Tần nào lại nuôi ra được một khuê nữ như vậy.

Nếu Hàn Diệp ở đây, e là sẽ xắn tay áo véo cô khuê nữ không sợ chết này trở về. Nữ thổ phỉ bá khí ầm ầm ở thành Quân Hiến diễu võ giương oai này không phải Đế Tử Nguyên thì là ai!

Hàn Diệp vào thành tốt xấu gì cũng thay đổi gương mặt, nàng thì hay rồi, để mặt thật còn hiên ngang đứng trước mặt Bắc Tần hoàng đế, vô cùng thản nhiên tự tại!

"Sao hả? Ta trả lời không đúng sao?"

Giọng nói bảy phần lười biếng, ba phần bá đạo, nhưng lọt vào tai lại mềm mỏng vô cùng. Mạc Thiên ngẩng đầu, nữ tử đó nhẹ nhàng chỉ chỉ thiệp mời trong tay chủ quầy, cằm hơi nâng, ánh mắt có vẻ giận, cả người toát ra cường thế và thản nhiên thờ ơ. Cảm giác muốn nhìn kĩ truyền đến từ đáy lòng, hắn lại sinh ra cảm giác muốn tìm tòi không thể che giấu chỉ vì một lời nói một hành động của một nữ tử.

"Tiểu thư đáp đúng rồi, chỉ là ......" chủ quầy nhìn Mạc Thiên và nữ tử đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt sợ hãi không biết nên làm thế nào. Thoáng nhìn hai người đều là quý tộc Bắc Tần, hắn mới bám víu Mạc Thiên, lúc này nếu vật thưởng đổi chủ, sợ sẽ làm Mạc Thiên không vui.

"Không sao, nếu vị tiểu thư này trả lời đúng, vật thưởng nên thuộc về nàng." Mạc Thiên tiến lên một bước, cầm lấy thiệp mời trong tay chủ quầy, đưa cho Đế Tử Nguyên.

Thị vệ bên cạnh thấy Mạc Thiên ôn hòa nhường nhịn, trong lòng thầm tò mò, lén lút đánh giá Đế Tử Nguyên.

"Đa tạ đã nhường." Đế Tử Nguyên nhận lấy thiệp mời, nói một câu đa tạ hời hợt.

Đúng lúc này, một thị nữ không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng nàng, khoác cho nàng một chiếc áo lông màu đen, rồi an tĩnh đứng bên cạnh. Nàng im hơi lặng tiếng xuất hiện, là một người có nội công. Mạc Thiên và thị vệ đó nhìn rõ càng ngạc nhiên hơn. Nha hoàn hiếm thấy như vậy, không phải nhà bình thường có thể dạy ra được.

Đế Tử Nguyên bình thản tiếp nhận, tùy ý vứt thiệp mời cho nha hoàn bên cạnh, sau đó xoay người rời đi không thèm nhìn Mạc Thiên một lần.

Lại dám đối với Bệ hạ như vậy! Thị vệ đó trợn mắt há miệng nhìn Đế Tử Nguyên, thấy sắc mặt Mạc Thiên cổ quái, thói quen hộ chủ mà hắn dưỡng thành lập tức bộc phát, đang định trách mắng, thì chủ quầy đã hét về phía Đế Tử Nguyên trước.

"Ấy! Vị tiểu thư này, tiệc Sương Lộ là thịnh yến do Liên tướng quân cử hành, thiệp mời trao đổi phải báo sớm cho phủ tướng quân, thiệp mời của người lấy từ chỗ của ta, theo lệ ta phải báo một tiếng với phủ tướng quân, người để lại tên quý phủ cho ta, cũng để tiểu nhân dễ bề báo cáo." chủ quầy chạy ra khỏi quầy, mạnh mẽ vẫy tay về phía Đế Tử Nguyên xa xa. Khi hắn hét lên lời này, nỗi sợ hãi đang nổi trên mặt hơi tụ lại, nhưng trong mắt lại tràn ra một chút thận trọng và thăm dò.

Người có thể lấy được thiệp mời của phủ tướng quân, hẳn không chỉ là một thương nhân bình thường như vậy. Vì để dụ Hàn Diệp vào bẫy, Liên Lan Thanh đã phải dốc hết tâm tư.

Mọi người nghe thấy lời nói thật của chủ quầy, ai cũng biết quy định mà Liên Lan Thanh đặt ra trong thành Quân Hiến. Cô nương này nếu muốn dùng thiếp mời tham gia yến tiệc, thật sự phải để lại danh tính quý phủ mới được.

Cũng không biết là nữ nhi tôn quý của nhà nào nuôi dạy ra?

"Lãng thành phía Bắc, Tây gia Vân Hoán."

Nơi cuối phố ánh đèn rực rỡ, khi bóng dáng nữ tử lười biếng chuẩn bị khuất dần ở góc đường, đám đông trông mong từ lâu cuối cùng cũng chờ được câu trả lời tùy ý lại thẳng thắn này.

Tây Vân Hoán là tên của nữ tử này.

Dân chúng Đại Tĩnh thì không sao, nhưng con dân Bắc Tần lại gần như lộ vẻ nghiêm nghị nhìn về phía bóng lưng đi xa khi nghe thấy cái tên này. Không vì gì khác, địa vị Tây gia ở Lãng thành tại Bắc Tần như Thi gia tại Đại Tĩnh. Trong một trăm năm, con cháu đích tử nhiều đời của Tây gia đều tòng quân làm tướng, soái lệnh Bắc Tần là do Tây gia nắm giữ, Tây gia là thế gia võ tướng danh xứng với thực của Bắc Tần. Chỉ là hai mươi năm trước Trung Nguyên đại loạn, gia chủ Tây gia năm đó nhận lệnh của Bắc Tần vương chinh phạt Trung Nguyên, nhưng lại bại trong tay Đế Thịnh Thiên và Hàn Tử An. Sau trận chiến đó, con cháu đích tử Tây gia hầu hết đều tử trận tại Trung Nguyên, huyết mạch Tây gia từ đó suy tàn, không còn đủ sức nắm giữ ba quân, tộc lão Tây gia liền từ soái lệnh, dẫn tộc nhân còn lại về lãnh địa Lãng thành.

Lãng thành nằm ở nơi cực bắc tại Bắc Tần, tuy xa xôi nhưng phong tục nhân gian thịnh vượng nhất ở Bắc Tần. Trong hơn hai mươi năm, Tây gia nghỉ ngơi hồi phục, sẵn sàng ra trận, năm mươi ngàn thiết kỵ hiện nay ở Lãng thành chính là đội quân tinh nhuệ nhất của Bắc Tần. Chỉ là trận đại chiến năm đó làm cho tộc nhân Tây gia thương vong gần hết, gia chủ Tây Hồng đời này không còn nhiệt tình với tranh đấu, chỉ an ổn giữ vững lãnh địa, không còn dẫn quân Tây gia bước vào chiến trường. Lần này, Bắc Tần Đông Khiên hợp lực tấn công Đại Tĩnh, Mạc Thiên vốn có ý để Tây Hồng dẫn binh, nhưng lại bị ông khéo léo từ chối. Tây gia có danh vọng vô cùng cao ở Bắc Tần, thảm cảnh năm đó cả nước đều biết, Mạc Thiên không thể cưỡng cầu, chỉ đành bỏ qua.

Tây Hồng chỉ có một nhi tử một nữ nhi, trưởng tử đã chết vì bệnh dịch tả lúc còn nhỏ, hiện tại chỉ còn lại một nữ nhi Tây Vân Hoán.

Chẳng trách lại xinh đẹp như vậy, tuy có chút bất ngờ, nhưng nữ nhi Tây gia nuôi dạy, ngược lại rất phù hợp. Nhìn thấy bóng dáng sắp khuất ở góc phố, Mạc Thiên khẽ động, cất bước đi theo.

Ài, một cô nương gương mặt lạnh lùng lại câu mất Bệ hạ rồi, tuy nói cô nương đó có chút uy nghiêm, có chút bất phàm. Thị vệ nhớ tới dặn dò của Liên Lan Thanh mấy ngày nay, mặt mày đau khổ vội đuổi theo.

Gần tới lễ Sương Lộ, Liên Lan Thanh cố ý làm cho cả thành an bình yên vui, nên dù thành Quân Hiến đã trải qua chiến tranh, nhưng vẫn có khung cảnh náo nhiệt. Chẳng qua ...... thành Quân Hiến uy võ hòa nhã đã không còn nữa. Mất đi Thi gia và tướng sĩ Đại Tĩnh, không còn che chở của vương triều, nước không còn là nước, thành trì một thời không thể phá hủy này ngày càng suy tàn, đâu đâu cũng là cảnh đau thương hoang tàn.

Đế Tử Nguyên bước đi chậm rãi, cả người nàng được bọc trong lớp áo choàng lông to lớn, đôi mắt đen láy lặng lẽ quan sát thành trì này. Năm đó nàng đến Mạc Bắc cũng từng đến thành Quân Hiến, sau nhiều năm không thấy, đã xa hàng nghìn dặm.

Đế Tử Nguyên lười biếng đi dạo chừng nửa canh giờ, đi gần hết thành trì, nha hoàn theo sau luôn cách nàng ba bước.

Mùa đông ở Mạc Bắc giá rét, gió lạnh thổi qua, thấm vào xương tủy. Mấy người cứ thế bước đi, không biết tại sao Mạc Thiên cảm giác được có chút thê lương từ bóng lưng màu đen trước mắt. Bước chân chợt dừng lại cùng với tiếng gió lạnh gào thét, mọi thứ như lặng đi. Hắn ngẩng đầu, hơi sững sờ khi thấy nơi mà Tây Vân Hoán dừng lại.

Đây là nơi cổ xưa nhất của thành Quân Hiến ------ tường thành hộ thành.

Trăm năm mưa gió tuyết sương, trên đầu thành biên ải này, thứ dễ thấy nhất trên tường thành chính là máu và vết binh đao của các tướng sĩ.

Tây Vân Hoán nhìn những vết máu ngày càng sẫm màu và dấu ấn trên tường.

Ánh mắt càng trầm lắng càng lạnh lùng hơn vừa nãy, Mạc Thiên không nói lời nào, trong lòng hiểu rõ. Tộc nhân Tây gia hầu hết đều tử trận sa trường, Tây Vân Hoán hẳn là cũng ghét chiến tranh đẫm máu như phụ thân nàng. Nếu đã như vậy, nàng sao lại ngàn dặm xa xôi vào thành trì biên giới? Tây Hồng sao có thể yên tâm để nữ nhi duy nhất một mình gặp nguy hiểm?

Mạc Thiên rốt cuộc vẫn là đế vương, dù nghe danh Tây gia đã lâu, cũng sẽ không hoàn toàn tin nữ tử đột nhiên xuất hiện này là Tây Vân Hoán.

"Ngươi đi theo ta làm gì?"

Mạc Thiên bị giọng nói này cắt ngang suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn sang, thấy nữ tử kia xoay người ngước mắt, lạnh nhạt nhìn hắn.

"Cô thật sự là tiểu thư Tây Vân Hoán của Tây gia?" Mạc Thiên không ngạc nhiên trước sự lạnh nhạt của Tây Vân Hoán, mà trực tiếp hỏi ra nghi ngờ.

"Ta phải hay không phải, có liên quan gì ngươi?" Tây Vân Hoán nhướng mày, có chút không kiên nhẫn. Như không nhìn thấy lưỡng lự trong mắt Mạc Thiên, có chút kiêu ngạo nói "Tây gia của ta đã rút về cực bắc hai mươi năm, nhưng không phải ai cũng có thể tùy ý mạo nhận."

Giọng điệu khẩu khí này quả thật là người mạo nhận khó mà nói ra được. Mạc Thiên gạt nghi ngờ trong lòng sang một bên, cười nói "Tiểu thư đừng giận, phụ thân ta và lệnh tôn từng có duyên gặp mặt mấy lần, nghe nói tộc nhân Tây gia đã rất lâu không rời khỏi Lãng thành, hôm nay tiểu thư đến thành Quân Hiến, có chút ngạc nhiên, mạo muội hỏi một câu, không cố ý mạo phạm, tiểu thư thứ lỗi."

Tuy không hành lễ xin lỗi, nhưng những lời này đã là dáng vẻ hạ mình hiếm thấy của Mạc Thiên rồi. Thị vệ phía sau hắn liếc nhìn Tây Vân Hoán thờ ơ tiếp nhận một cách kỳ lạ, lặng lẽ thu mình sang một bên, giả vờ như không tồn tại.

"Hửm? Phụ thân đã hai mươi năm không gặp khách, vậy mà vẫn có người nhớ tới Tây gia chúng ta. Phủ ngươi là ......" nghe vậy, vẻ lạnh lùng trên hàng lông mày của Tây Vân Hoán tan đi, trong mắt lộ ra chút ngạc nhiên và hòa dịu.

"Chỉ là nhà bình thường, sớm đã suy tàn, không dám nhắc đến giao tình với lão tướng quân. Cả Tây gia hi sinh vì nghĩa, trước nay ta luôn kính trọng, hôm nay có cơ hội được gặp, nếu tiểu thư không chê, chi bằng kết giao bằng hữu, thế nào?" Mạc Thiên cười đáp, tuy là lời nói hạ mình, nhưng vẻ mặt vô cùng tự nhiên thẳng thắn.

Cách ăn mặc của Mạc Thiên không giống như quý tộc suy tàn, nói như vậy là không muốn tỏ rõ thân phận. Phe phái ở Bắc Tần phức tạp, Tây gia lại nắm trọng binh trong tay, con cháu kết giao bằng hữu mà không nói rõ thân phận cũng là chuyện thường.

Đế Tử Nguyên lúc này đang là Tây Vân Hoán, sẽ có phản ứng mà Tây Vân Hoán nên có, nàng cười cười "Nếu đã là duyên, cũng không thể không được. Nhưng ngươi đi theo ta gần hết thành trì, chỉ muốn hỏi một câu ta rốt cuộc có phải Tây Vân Hoán không?"

"Đương nhiên không phải." Mạc Thiên lắc đầu "Ta chỉ là muốn biết, tiểu thư vì sao lại viết tên Đế Tử Nguyên lên đèn đố chữ? Ý nghĩa thật sự của 'gà mái gáy sáng' không chỉ đơn giản là lộng quyền, mà là ......"

"Thay thế hoàng quyền?" Tây Vân Hoán cắt ngang lời của Mạc Thiên, cong khóe môi, nhẹ nhàng tiếp bốn chữ.

Ánh mắt Mạc Thiên ngưng lại "Nếu cô đã biết, tại sao lại chọn Đế Tử Nguyên? Phong tục nơi Trung Nguyên Vân Hạ không văn minh hơn triều ta và Đông Khiên, các quốc gia lập triều hàng trăm năm qua chưa từng có tiền lệ nữ tử nào nắm quyền, so về khả năng thao túng hoàng quyền, trưởng công chúa Mạc Dung của triều ta và Thái hậu Đông Khiên càng hơn hẳn nàng. Hiện nay ở Đại Tĩnh, Đế Tử Nguyên được nhiều ủng hộ, có được lòng dân, nàng đạt được thành tựu như vậy ở tuổi hai mươi, quả thật là một kỳ tài. Nhưng nàng chỉ là một thần tử, nếu tranh ngôi vị, thì chính là mưu phản, mang tội rối loạn triều cương, danh tiếng trung thành hộ quốc mấy đời của Đế gia khó mà lấy lại, nếu Đế gia mất đi sự ủng hộ của triều thần và dân chúng, sao có thể tranh quyền?"

"Huống hồ chi, nói về uy danh tài trí, Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp không hề thua kém nàng, lại là trữ quân danh chính ngôn thuận, nàng phải làm sao vượt qua Hàn Diệp để đoạt hoàng vị? Đế Tử Nguyên làm thần tử thì dễ, muốn lật đổ triều đình, hoặc là muốn tiến sâu một bước có được hoàng vị, vốn không có khả năng ......"

Mạc Thiên chắp tay sau lưng, đến gần Tây Vân Hoán vài bước, ánh mắt dò xét rơi trên người nàng, bất giác lộ ra uy nghiêm bá đạo của đế vương, dùng giọng điệu chắc chắn kết luận một câu với nữ tử trầm mặc lạnh nhạt nhìn hắn.

"Theo ta thấy, Đế Tử Nguyên có khả năng che trời, lại không có mệnh nghịch thiên."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất