Đế Hoàng Thư

Chương 244

"Nửa tháng trước họ đã rời Thái sơn?" trong Thượng thư phòng, tay phê duyệt tấu chương của Hàn Diệp dừng lại, một giọt mực dày rơi xuống tấu chương, lan ra một nét mơ hồ, hắn lại như không phát hiện.

"Vâng, Điện hạ." Cát Lợi thận trọng trả lời "Ám vệ bên đó truyền tin về, nói nửa tháng trước, Nhiếp chính vương đưa Lạc tướng gia đến Thái sơn cầu y, Tịnh Huyền đại sư và Đế gia chủ cũng không có cách, đại sư hao tổn mười năm chân lực mới miễn cưỡng tục mệnh cho Lạc tướng gia ba tháng, sau đó Nhiếp chính vương cùng Lạc tướng gia ở lại Thái sơn tu dưỡng, vài ngày trước ám vệ vào chùa dò thám, mới phát hiện Nhiếp chính vương và Lạc tướng gia sớm đã không còn trong chùa."

Cát Lợi liếc nhìn sắc mặt Hàn Diệp, nói tiếp "Điện hạ, dù sao Thái sơn cũng là Quốc tự, bên cạnh Nhiếp chính vương vẫn luôn có thị vệ Đế gia đi theo, ám vệ của chúng ta chỉ dám đợi bên ngoài chùa ......"

Hàn Diệp phất tay "Không cần thỉnh tội, có đại sư và Đế gia chủ, ám vệ đại nội vừa vào Thái sơn đã lộ hành tung, các ngươi vốn đến bảo vệ, họ sẽ không làm khó các ngươi."

Cát Lợi liên tục gật đầu "Vâng, vâng, ám vệ của chúng ta không thấy Nhiếp chính vương và Lạc tướng gia rời chùa trong một khoảng thời gian, nên bọn họ mới vào chùa dò thám, tiểu sa di trong chùa ngăn bọn họ, nói Nhiếp chính vương sớm đã đưa Lạc tướng gia rời chùa, bảo bọn họ không cần ngày ngày canh giữ trên chùa nữa, sớm ngày rời đi thì hơn."

"Tử Nguyên có mang theo thị vệ đi cùng không?"

"Tiểu sa di đó nói lúc Nhiếp chính vương và Lạc tướng gia rời đi, có mang theo một nha hoàn tên Tâm Vũ, không mang theo thị vệ."

Thấy Hàn Diệp cau mày, Cát Lợi lại hỏi "Điện hạ, có cần phái ám vệ tiếp tục tìm Nhiếp chính vương ......"

"Không cần." Hàn Diệp gác Ngự bút "Nàng lặng lẽ xuống núi, e là không muốn ai đi theo nữa. Lệnh cho các quận các phủ quản tốt khu vực, đừng để trộm cướp giang hồ hành động ngang ngược, quấy nhiễu dân chúng."

"Vâng. Điện hạ, còn ......" Cát Lợi đáp, nghĩ đến một chuyện, nhưng không dám nói.

"Còn chuyện gì?"

"Điện hạ, phía Lễ bộ vẫn luôn chuẩn bị cho chuyện đăng cơ và quốc hôn của người, hôm qua Cung thượng thư lại tới hỏi ......"

Nước không thể một ngày không vua, triều đình Đại Tĩnh đã ổn định, Hàn Diệp không cần tiếp tục giữ vị trí thân vương, triều thần trước đó đã dâng tấu thỉnh cầu hắn đăng cơ, nên Hàn Diệp mới định ngày đăng cơ và quốc hôn vào tháng sau.

Hàn Diệp đăng cơ liên quan đến xã tắc, nhất định không thể hoãn, nhưng Nhiếp chính vương đột nhiên nhận lệnh tuần tra Tây Bắc, không có Hoàng hậu thì quốc hôn làm sao cử hành? Lễ bộ Thượng thư Cung Quý Chá không thể hiểu được Hoàng hậu đang có dự tính gì, không dám mang đầu tới hỏi Hàn Diệp, chỉ đành thăm dò tin tức từ Cát Lợi.

"Nói với Cung Quý Chá, ngày ta đăng cơ không đổi, sau khi kế vị, quốc hôn hoãn lại." nét mặt Hàn Diệp vẫn không thay đổi, hắn thờ ơ ra lệnh, nhưng không giấu được mệt mỏi giữa hai hàng lông mày.

Cát Lợi đáp vâng, cúi đầu hỏi "Điện hạ, vậy thời gian trì hoãn ......"

Quốc hôn không thể so với cưới gả bình thường, Hoàng đế sau khi đăng cơ, trên triều có bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm, tuy Nhiếp chính vương quyền thế ngút trời, nhưng hậu cung của Thiên tử cũng không thể chỉ có một người. Dù là ngôi vị Hoàng hậu tạm thời để trống, ít nhất Tứ phi cũng phải lập chứ, nếu không hậu cung lớn như vậy, ai quản đây? Hàn Diệp đang ở tuổi tráng niên, hậu cung không người, không phải trở thành trò cười sao?

Lúc Đế Tử Nguyên còn trong kinh có thể trấn áp những quý tộc này, nàng rời kinh lại là thời điểm khá nhạy cảm khi Hàn Diệp sắp đăng cơ, nhiều thế tộc đã rục rịch hành động. Cát Lợi thân là Ngự tiền đại tổng quản nội cung, tuy hầu hạ bên cạnh Đế Tử Nguyên ba năm, nhưng hiện tại Hàn Diệp đã quay về, trong mắt triều thần, Thiên tử một triều, thần tử một triều, Cát Lợi đương nhiên là đứng về phía hoàng quyền, vì vậy mà số người đến nghe nghóng từ hắn nườm nượp không ngớt.

Hàn Diệp liếc nhìn Cát Lợi bằng ánh mắt nghiền ngẫm. Hai chân Cát Lợi mềm nhũn khi bị nhìn như vậy, vội quỳ xuống nói "Điện hạ, nô tài không có hai lòng, các đại thần hầu gia đó luôn nghĩ cách dò hỏi ngày về của Nhiếp chính vương, nhưng đều bị nô tài qua loa lấy lệ, nô tài cũng chỉ là lo lắng."

"Chuyện hậu cung, ta tự có chủ trương." Hàn Diệp phất tay áo, vẻ mặt có chút lạnh lùng "Mới an ổn mấy năm, tâm tư của những người này cũng đã lớn thêm vài phần."

Tranh giành quyền lực phò tá đế vương là điều không thể tránh khỏi trong các đời hoàng triều, Hàn Diệp hiện giờ được lòng vạn dân, còn là quyến lữ long phượng với Đế Tử Nguyên, nhưng một vài thị tộc và huân tước nhìn càng xa hơn, dĩ nhiên là tính toán cho đời con cháu.

"Đứng dậy đi, thay ta soạn chỉ." Hàn Diệp hơi trầm ngâm, sau đó lại cầm Ngự bút, ánh mắt thoáng qua chút suy tư.

Ngày trở về của Tử Nguyên không chắc chắn, nếu không dẹp yên được những quý tộc này, sau khi đăng cơ sẽ khó mà chặn được miệng lưỡi của đám người này.

Cát Lợi nhanh chóng đứng dậy, mài mực cho Hàn Diệp.

Ngòi bút của Hàn Diệp khẽ động, lệnh thăng lên giáng xuống, dời ngoài điều trong một chúng triều thần được viết lên thánh chỉ. Cát Lợi nhìn sự an bài trên thánh chỉ, càng thở dài. Điện hạ vì để Nhiếp chính vương không bị triều thần lên án, đã tận sức chu toàn mọi việc.

Đợi Hàn Diệp viết xong, đã là canh ba, cả Cát Lợi bên cạnh cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Hắn nhìn sắc mặt Hàn Diệp mệt mỏi, định khuyên về cung nghỉ ngơi, nhưng Hàn Diệp đã đứng dậy, đi về phía cửa sổ.

Đêm khuya yên tĩnh, tiếng đếm canh truyền đến, cung điện to lớn im ắng lạ thường, Hàn Diệp đứng một mình bên cửa sổ, bóng lưng đó cô độc không thể diễn tả bằng lời.

Trong lòng Cát Lợi thở dài, lắc đầu.

Cũng không biết kiếp trước Điện hạ và Nhiếp chính vương đã tạo oan nghiệt gì, mà nhân duyên kiếp này lại khó khăn như vậy.

Gió thổi qua, như lời thì thầm. Hàn Diệp nhìn về hướng Đế Tử Nguyên đi xa kinh thành, đôi mắt đen sâu như mực.

Hắn đã chuẩn bị tất cả cho Đế Tử Nguyên trở về, nhưng hắn không biết liệu nàng có còn ngày trở lại không.

Sau khi thành Quân Hiến được Đại Tĩnh giành lại, trách nhiệm thủ thành thuộc về Thi Tranh Ngôn, thành trì khôi phục lại an bình, nhưng tu sửa thành trì không phải chuyện ngày một ngày hai. Trong năm Thi Tranh Ngôn dẫn quân Bắc phạt, Quân Huyền vẫn luôn dùng tài lực Quân gia tu sửa thành trì, giúp dân chúng không còn nhà để về lần nữa có cuộc sống an cư lạc nghiệp.

Cái bóng phản bội mà Tần Cảnh mang lại năm đó đã dần biến mất cùng với nỗ lực từng ngày của Quân gia, giờ đây dân chúng trong thành Quân Hiến sớm đã khôi phục thiện chí với lầu Quân Tử. Với những nỗ lực không ngừng của Quân Huyền, thiện danh trăm năm của Quân gia ở Tây Bắc cuối cùng đã được khôi phục.

Quân gia nhà lớn nghiệp lớn, Quân Huyền hiền danh vang xa, sau khi Bắc Tần quy thuận, người đến Quân phủ đề thân không dứt, Quân Huyền đã bảo lão quản gia lễ độ từ chối. Lời từ chối vô cùng khẩn thiết, nói Quân Huyền sớm đã được phụ thân gả đi, tuy người hôn phối phạm tội phản quốc không thể tha thứ, nhưng hắn cũng đã chết trong chiến trận. Dù hôn sự này đã tàn, nhưng kiếp này nàng không có ý định tái hôn. Còn về gia nghiệp của Quân gia, này sau sẽ chọn tử tự từ các chi khác trong tộc kế thừa.

Sau khi những lời này truyền ra ngoài, các thị tộc ở Tây Bắc cảm khái trước số phận thăng trầm và tính tình cương liệt của tiểu thư Quân gia, không ai đến Quân gia nhắc chuyện đề thân nữa.

Lại qua nửa tháng, thành Quân Hiến Tây Bắc, lầu Quân Tử.

"Không hổ là đệ nhất lầu ở Tây Bắc, thật sự là trà ngon."

Tại vị trí vàng bên cửa sổ lầu hai của lầu Quân Tử, có một bàn khách đang ngồi. Công tử Tấn Nam anh tuấn, tiểu thư thế tộc uy vũ phi phàm, còn một tiểu nha hoàn thanh tú xinh xắn đứng bên cạnh. Lúc này, người thưởng trà tấm tắc khen ngon, chính là vị công tử nhìn có chút gầy yếu.

"Vào miệng tuy đắng, nhưng dư vị hơi ngọt, quả thật rất đáng để chúng ta đi một chuyến."

Khi Quân Huyền bước lên lầu hai, liền nghe thấy lời khen ngợi không ngớt của Lạc Minh Tây.

"Một lầu trà nho nhỏ, không nhận nổi lời tán thưởng như vậy của công tử." Quân Huyền cười nói, nhanh nhẹn đến chỗ hai người, gật đầu về phía Đế Tử Nguyên, rồi mới nhìn về phía Lạc Minh Tây.

"Không ngờ Lạc công tử lại là một nhân vật phong lưu phóng khoáng như vậy." Quân Huyền nheo mắt nhìn Lạc Minh Tây, cảm khái ngồi xuống.

Nàng và Lạc Minh Tây, một người ở Tây Bắc, một người ở Tấn Nam, trong mười năm thư từ qua lại, chỉ để trợ giúp Đế Tử Nguyên, nhưng hôm nay lại là lần đầu tiên gặp mặt.

"Thấy được Quân gia chủ, Lạc mỗ càng không nuối tiếc gì. Phong cảnh đại mạc, tình người Tây Bắc, trong mắt ta, đều không bằng tình nghĩa tách trà ấm này của gia chủ." Lạc Minh Tây nâng tách trà về phía Quân Huyền, ánh mắt mang theo cảm khái và tình cảm của bằng hữu cũ.

Quân Huyền nâng tách chạm, cả hai cùng dùng trà thay rượu, uống cạn rồi nhìn nhau cười, chỉ một lúc sau, cả hai một ngụm thì gọi "A Huyền", thêm một ngụm lại gọi "Minh Tây".

Đế Tử Nguyên ngồi một bên thú vị nhìn, rồi lắc lắc đầu.

"Đồ nhờ tỷ chuẩn bị như thế nào rồi?" thấy trời đã muộn, Đế Tử Nguyên cắt ngang câu chuyện của đôi huynh muội hoàn cảnh này, hỏi Quân Huyền.

"Chuẩn bị ổn thỏa rồi." Quân Huyền lấy trong tay áo ra một tập văn thư, đưa cho Đế Tử Nguyên "Đây là văn thư thông quan của thành Quân Hiến và mười tám quận Mạc Bắc, cầm lấy cái này, không có thủ vệ thành nào dám ngăn cản hai người."

Mười tám quận Mạc Bắc là hai mươi lăm thành trì được phân chia sau khi Bắc Tần quy thuận, những nơi này từng nằm trong quyền chấp chính của Bắc Tần nhiều năm, hiện thuộc quyền quản lý của Đại Tĩnh, để ngăn chặn bạo loạn của dân chúng Bắc Tần, dân chúng hai nước cần có văn thư xác minh danh tính do quan phủ cấp để ra vào mười tám quận này.

Đế Tử Nguyên không thể dùng thân phận Nhiếp chính vương đi lại ở Tây Bắc, nên đã nhờ Quân Huyền chuẩn bị văn thư thông hành để ba người họ ra vào các quận của Mạc Bắc cho thuận tiện.

"Được rồi, không còn sớm nữa, Minh Tây, chúng ta đi thôi." Đế Tử Nguyên cầm lấy văn thư nói.

Quân Huyền tức giận nói "Đã giờ này rồi, cũng không nghỉ ngơi một đêm mà đã đi? Ta và Minh Tây hận gặp nhau đã muộn, nói chuyện cũng phải mất ba ngày ba đêm mới đủ! Minh Tây, huynh nói có đúng không?"

Lạc Minh Tây chớp chớp đôi mắt phượng, rồi gật đật đầu "Đúng đó, Tử Nguyên, làm gì vội vàng như vậy, đây là lần đầu tiên ta đến lầu Quân Tử, ở thêm vài ngày cũng không sao."

"Nếu không phải hai người nói chuyện đến không dứt ra được, chúng ta đâu có chậm trễ đến giờ này?" Đế Tử Nguyên đánh bay ánh mắt của Quân Huyền, nói "Chúng ta phải đến Hoài thành trong vòng năm ngày, không thể chậm trễ thời gian. Tâm Vũ, hầu hạ công tử nhà ngươi lên xe, nếu huynh ấy không chịu đi, ngươi ôm huynh ấy xuống dưới cho ta, ta miễn ngươi vô tội."

"Vâng, tiểu thư."

Sau khi bôn ba hàng tháng trời, Tâm Vũ sớm đã bán chủ, vô cùng nghe lời Đế Tử Nguyên. Giọng Đế Tử Nguyên vừa dứt, nàng tiến lên với dáng vẻ muốn ôm Lạc Minh Tây xuống lầu.

Lạc Minh Tây kinh hãi nhảy dựng, nhanh chóng bật dậy khỏi ghế, bước xuống lầu như một cơn gió, khi xuống lầu còn không quên vẫy tay với Quân Huyền "A Huyền, lần sau lại đến lầu Quân Tử, muội phải chuẩn bị cho ta vài vò rượu ngon, chúng ta còn phải trò chuyện thâu đêm!"

"Được! Bảo quản đều là loại rượu ngon nhất Tây Bắc chúng ta!" Quân Huyền bật cười, chỉ sau khi Tâm Vũ đuổi theo Lạc Minh Tây chạy xuống lầu, trên mặt mới lộ ra vẻ buồn bã.

"Huynh ấy thật sự chỉ còn hai tháng nữa sao?" Quân Huyền nhìn Đế Tử Nguyên "Đến Tịnh Huyền đại sư và gia chủ cũng không có cách?"

Một tháng trước, Đế Tử Nguyên đưa Lạc Minh Tây xuống Thái sơn, vẫn luôn vi phục nhân gian, ngoài du sơn ngoạn thủy, còn lệnh cho các bộ Đế gia đi khắp nơi tìm kiếm tiểu đạo sĩ Linh Triệu.

Tiểu đạo sĩ này từng là đệ tử của Quốc sư Bắc Tần Tịnh Thiện, sống ở vương thành Bắc Tần, sau khi Bắc Tần quy thuận, liền rời khỏi vương thành, du ngoạn sông núi, thiên hạ rộng lớn tìm một người cố ý che giấu thân phận là điều vô cùng khó khăn. Quân Huyền sử dụng tất cả ám vệ của Quân gia, cũng chỉ phát hiện được hắn từng xuất hiện ở Hoài thành của công chúa Bắc Tần Mạc Sương.

Đế Tử Nguyên chỉ ừ một tiếng, vẻ u ám trong mắt cũng nặng trĩu. Nàng bình thường không thể hiện trước mặt Lạc Minh Tây, nhưng thời gian trôi qua từng ngày, nàng không tìm thấy Linh Triệu, nên lòng như lửa đốt.

Thấy Đế Tử Nguyên định xuống lầu, Quân Huyền liếc nhìn một chủ một tớ dưới lầu đã lên xe ngựa, đột nhiên nói "Tử Nguyên!"

Đế Tử Nguyên dừng lại.

"Năm ngày sau sẽ là đại điển đăng cơ của Chiêu vương điện hạ, nếu bây giờ muội trở về ......"

Hàn Diệp sớm đã chiếu cáo thiên hạ, năm ngày sau sẽ đăng cơ xưng đế, là đế vương Đại Tĩnh.

"Ta biết." Đế Tử Nguyên cắt ngang lời của Quân Huyền "Chàng xưng đế, được lòng vạn dân, là phúc của Đại Tĩnh ta, ta cũng có thể an tâm. A Huyền, Hoài thành đường xa, Minh Tây sức khỏe kém, ta phải đi đây."

Nàng mỉm cười với Quân Huyền, quay người đi xuống lầu, nàng bước đi vững vàng, vẻ mặt không chút do dự.

Từ khoảnh khắc Đế Tử Nguyên xoay người, Quân Huyền nhìn thấy ánh mắt thoáng qua áy náy và tiếc nuối của Đế Tử Nguyên, là ánh mắt để lại cho người năm ngày sau xưng đế kia.

Quân Huyền đứng bên cửa sổ, nhìn Đế Tử Nguyên bước lên xe ngựa, rèm cửa buông xuống che hết khung cảnh bên trong. Cỗ xe nhẹ nhàng di chuyển, lặng lẽ biến mất trên con đường lớn đến mười tám quận của Mạc Bắc.

Nàng khẽ thở dài, liếc nhìn về phía kinh thành, bất lực lắc đầu.

Có lẽ vinh quang và hi vọng lớn nhất đời này của đế vương trong hoàng thành kia, chính là lúc hắn đăng cơ, được đồng hành cùng tình yêu đời này.

Đáng tiếc, tạo hóa trêu ngươi, cảnh tượng thịnh thế tuy vinh quang tôn quý, nhưng lại kết thúc trong tiếc nuối.

Năm ngày sau, Chiêu vương Đại Tĩnh Hàn Diệp chiếu cáo trời đất, chiếu cáo thiên hạ, đăng cơ kế vị, hiệu vua Tuyên Vũ, khởi đầu năm Tuyên Vũ thứ nhất.

Cũng trong ngày hôm đó, trong khu rừng trúc nhỏ ngoài ngoại ô Hoài thành Mạc Bắc, Đế Tử Nguyên ngắm bầu trời đầy pháo hoa, nhìn từ xa về phía cảnh tượng huy hoàng của tân đế đăng cơ.

Sau lưng nàng, trong rừng trúc, một vài cành hoa Trường Tư khẽ đung đưa, tỏa ra ánh xanh mờ ảo, như muốn chào đón chủ nhân đã chờ đợi từ lâu.

Trường Tư đặt đó, chỉ còn đáng tiếc, rừng trúc này đã tích bụi lâu ngày, Linh Triệu chưa từng trở lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất