Đế Hoàng Thư

Chương 30: Tử Nguyên, thực xin lỗi, ta thiếu chút nữa đã động tâm...

Edit: Gấu Gầy

Chương 30

Yến hội ở điện Thái Hòa cuối cùng cũng khai tiệc sau khi Gia Ninh Đế giá lâm, giao thiệp phải trái trong những yến tiệc triều đình như thế này, đều là Thiên tử ở trên khen ngợi, quần thần bên dưới hưởng ứng, người được thưởng thì văn vẻ tạ ân theo một kịch bản quen thuộc, thế nhưng hôm nay chúng thần đều nhìn ra, hai ngày trước sắc mặt của Hoàng đế vẫn còn không vui, vậy mà lúc này tâm tình quả thực không tệ, ngoài kinh ngạt ra còn vô cùng cảm kích Thái tử và Nhậm An Lạc đã trở về đúng lúc, liền bưng rượu cống trên bàn uống rất thoải mái.

Nhậm An Lạc vẻ mặt nhàn nhạt, giống như vừa nãy nàng chưa từng hỏi Hàn Diệp bất cứ vấn đề gì, nụ cười vẫn khéo léo như trước, tạ ân cũng vừa vặn.

Hàn Diệp thật sự không đoán ra được dụng ý của nàng, dứt khoát không nghĩ tới nữa, nhấp một ngụm rượu.

"Chúng khanh."

Tiếng đàn hát dần dần dừng lại, ca vũ từ trên đại điện lui ra, Gia Ninh Đế nâng chén, giọng nói uy nghi: "Giang Nam lại trở về thanh bình, bá tánh hoà thuận vui vẻ, lòng trẫm rất an ủi, nào, chúng khanh cùng cạn."

Mọi người cầm ly rượu trong tay, đứng dậy cung kính đáp lại: "Bệ hạ đức hậu, Đại Tĩnh mới được trời che chở!"

Gia Ninh Đế cao giọng cười dài, thần sắc lại càng cao hứng, đợi mọi người ngồi xuống, hắn mới nhìn về phía Hàn Diệp cùng Nhậm An Lạc: "Công lao bình định Giang Nam không nằm ở trẫm, trẫm có một Thái tử tốt, còn có một thần tử tốt."

"Phụ hoàng quá lời, nhi thần không dám."

"Bệ hạ quá lời, thần không dám."

Thái tử cùng Nhậm An Lạc cơ hồ đồng thời đứng dậy, hơn nữa động tác thần thái ngữ khí ăn ý gần như giống nhau, vốn chỉ là một câu tạ ơn bình thường, lại dưới động tác quá mức chỉnh tề của hai người khiến cho cả điện Thái Hòa quỷ dị an tĩnh lại.

Bất luận ánh mắt dò xét của triều thần có làm người ta sợ hãi bao nhiêu đi nữa, Nhậm An Lạc và Hàn Diệp vẫn luôn rũ mắt bình tĩnh vô cùng.

"Thái tử cùng Nhậm tướng quân không cần khiêm tốn, lần này các ngươi đã lập đại công với triều đình."

Gia Ninh Đế buông chén rượu xuống, đột nhiên mở miệng, ý cười rạng rỡ: "Nhậm tướng quân, không bằng... trẫm thành toàn cho ngươi một tâm nguyện, ngươi nói có được không?"

"Xin Bệ hạ nói rõ ràng?"

Nhậm An Lạc chắp tay hành lễ, giữa hai hàng lông mày hơi nhíu lại có chút nghi ngờ nổi lên.

Ngồi ở phía dưới, vẻ mặt vẫn luôn nhàn nhạt của Tả tướng đột nhiên biến sắc, tay bưng chén rượu bất giác nắm chặt, nheo mắt lại.

Chúng thần thấy Gia Ninh Đế nhìn vị Thượng tướng quân mới tấn phong này giống như là rất hài lòng, nghía qua đôi bích nhân* đang đứng trên đại điện, đáy lòng lộp bộp, nhất thời sinh ra suy đoán vớ vẩn...

Thái tử đến nay chỉ có một vị Trắc phi, Bệ hạ không phải muốn đưa vị nữ Tướng quân tận tâm này vào Đông cung chứ?

"Trẫm tuổi đã lớn, cho tới bây giờ cũng chưa được hưởng niềm vui con cháu Đông cung xúm xít quanh đầu gối, vô cùng hối tiếc, Nhậm tướng quân tính tình ngay thẳng, trẫm thấy thật xứng đôi vừa lứa với Thái tử, trẫm muốn ban vị trí Trắc phi Đông cung cho khanh, khanh có đồng ý hay không?"

Gia Ninh Đế thản nhiên mở miệng, mặc dù chỉ là hỏi thăm, nhưng sự uy hiếp áp chế của đế vương trong nháy mắt tràn ngập trên điện Thái Hòa.

Nếu là quý nữ tầm thường, hắn chỉ cần hạ một đạo thánh chỉ tứ hôn là đủ rồi, nhưng nửa năm trước chính miệng hắn từ chối hành động tự nguyện vào Đông cung của Nhậm An Lạc, hiện giờ nàng rất được lòng thần tử ở trong triều, lại là Thượng tướng quân hắn ngự ban, đương nhiên là không thể tùy tiện đối đãi. Nhưng... hắn tự mình mở miệng, lại ở trước mặt văn võ bá quan tứ hôn, ân sủng lớn như vậy, chắc hẳn có thể làm cho nàng thoải mái.

Tả tướng nghe Gia Ninh Đế chẳng qua chỉ hứa hẹn vị trí Trắc phi, thần sắc bắt đầu giãn ra, nhưng vẫn nghiêm mặt ngồi thẳng tắp, ngược lại Hữu tướng cứ mỉm cười tủm tỉm, thần thái không dao động chút nào.

Triều thần nín thở nhìn về phía Nhậm An Lạc và Thái tử, mặc dù không dám lên tiếng, nhưng cũng thầm ca thán Nhậm An Lạc vận khí tốt, Thượng tướng quân tuy tôn quý, nhưng Thái tử chính là Thái tử, là Thiên tử tương lai của Đại Tĩnh, nếu Nhậm An Lạc bằng lòng vào Đông cung, tương lai ít nhất cũng trở thành Quý phi, đây mới thật sự là tôn quý không thể tả.

Nhìn thấy yến hội quốc gia biến thành yến tiệc tứ hôn Hoàng gia, tính nhiều chuyện hừng hực nổi lên, tất cả mọi người đều hăng hái chờ Nhậm An Lạc trả lời.

"Bệ hạ, thần..."

Nhậm An Lạc rũ mắt, vừa muốn mở miệng.

"Phụ hoàng."

Nào biết Thái tử vẫn luôn không có động tĩnh đột nhiên từ trong bữa tiệc đi ra, trước mắt bao người quỳ gối trên đại điện, thần sắc trịnh trọng chậm rãi mở miệng: "Thỉnh phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh."

Không khí trong điện Thái Hòa đột nhiên ngưng trệ, nhìn Thái tử gia quỳ gối ở giữa điện, chúng thần hai mặt nhìn nhau, khó có thể tin được. Lúc trước mặc dù cho rằng Nhậm An Lạc chỉ là một nữ thổ phỉ thô bỉ, Thái tử còn không ngại để nàng vào cung, hiện giờ biết rõ Nhậm An Lạc phong thái thông tuệ, lại được Gia Ninh Đế coi trọng, y như thế nào lại không muốn, còn dám ngang nhiên kháng chỉ?

Gia Ninh Đế thần sắc trầm xuống, khẽ gõ trên long ỷ, chăm chú nhìn Thái tử, không nhẹ không nặng nói: "À? Thái tử muốn trẫm thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, chẳng lẽ Thượng tướng quân của trẫm còn không xứng với ngươi?"

"Phụ hoàng, nhi thần sợ hãi, không phải như thế."

Hàn Diệp ngước mắt lên, nhìn Gia Ninh Đế: "Nhi thần có lý do không thể nghênh đón Tướng quân vào Đông cung."

Nhậm An Lạc đứng ở một bên liếc mắt, đáy mắt lạnh nhạt nhìn không rõ cảm xúc.

"Ngươi nói xem."

Gia Ninh Đế kiềm chế lửa giận, nói.

"Nhậm tướng quân văn võ song toàn, là tài năng trụ cột, nếu nàng vào Đông cung, phụ hoàng sẽ mất đi một thần tử trung thành, Triều đình Đại Tĩnh sẽ mất đi một vị Tướng quân có thể chinh phạt thiện chiến, dân chúng thiên hạ sẽ mất đi một vị quan tốt vì dân quên mình, nhi thần là Thái tử Đại Tĩnh, hổ thẹn không dám như thế."

Hàn Diệp trầm giọng trả lời, thanh âm rơi xuống đất, thân ảnh thẳng tắp cứng cỏi như tùng xanh.

Nhậm An Lạc đảo mắt, lẳng lặng nhìn thanh niên nửa quỳ gối ngẩng đầu đối diện, khóe môi khẽ mím.

Lời này của Thái tử không thể nói là không chấn động, thế nhân đều biết, Thái tử từ nhỏ đã được lập làm Thái tử, xưa nay rất tỉnh táo, không cùng triều thần thâm giao, cũng không xen vào bất kỳ tranh chấp đảng phái nào, cho dù là đối với ân sư Hữu tướng y cũng chỉ lạnh nhạt xử lý, trên dưới cả triều chưa từng thấy qua y công khai khen ngợi một vị triều thần như vậy, thậm chí y có thể ở trước triều đình ngang nhiên kháng chỉ.

Nhưng những lời này thật sự quá mạnh mẽ, cũng không thể tìm ra lỗi nhỏ nào, cho nên một đám đại thần nhao nhao gật đầu, ánh mắt mang theo tán thưởng, Gia Ninh Đế thần sắc cũng dịu đi không ít.

Trong lúc chúng thần đang suy tư, Nhậm An Lạc rốt cục cũng động đậy, tuy rằng nàng chỉ là xắn tay áo rất thản nhiên, nhưng các đại thần bình thường hỉ nộ không hiện ra sắc mặt kia, thật sự đang dán đôi mắt lên người nàng, thấy nữ Tướng quân vẫn còn lơ tơ mơ loay hoay đùa nghịch tay áo của mình, mấy vị võ tướng nóng tánh thiếu chút nữa đã thổi râu trừng mắt.

Cô nương à, ngươi không biết một triều văn võ bá quan đang vì hôn sự của ngươi mà sốt ruột sao, không muốn mất Thái tử phu quân này thì nhanh một chút cầu tình đi chứ, lề mề xắn tay áo làm cái gì!

Dường như không chú ý ánh mắt đầy cả sảnh đường hướng về mình, Nhậm An Lạc giày vò tay áo xong, phất tay, đạp mạnh về phía bên trái vài bước, cơ hồ ngang hàng với Thái tử, quỳ xuống đất, nhìn Gia Ninh Đế, âm thanh trong trẻo: "Thần cũng không muốn, khẩn cầu Bệ hạ thu hồi mệnh lệnh."

Vừa rồi khi Thái tử cự tuyệt mọi người chỉ là kinh ngạc, hiện tại đến phiên Nhậm An Lạc mười phần tự tin nói ra 'Không muốn', toàn bộ đại thần Thái Hòa điện đều muốn dậy sóng!

Lúc trước không phải ngươi ngàn dặm xa xôi gửi hôn thư tới đây sao? Không phải nữ thổ phỉ như ngươi luôn muốn cướp Thái tử triều đình Đại Tĩnh như châu ngọc của chúng ta sao? Tại sao hôm nay được tứ hôn, ngươi không cảm ơn đại đức thì thôi, lại còn dám nói 'không muốn', ngươi coi văn võ cả triều này đều không có chí khí đúng không?

Gia Ninh Đế mặt mày híp lại, chằm chằm nhìn Nhậm An Lạc, khóe miệng cong lên nguy hiểm, "À? Nhậm khanh, Thái tử nói không thể để cho trẫm mất một thần tử tốt, triều đình mất đi một vị Tướng quân tốt, ngươi vì sao lại không muốn?"

Nhậm An Lạc giương mắt, thần thái tùy ý, trên mặt mỉm cười lại có phong lưu nói không nên lời: "Bệ hạ, thần nửa năm trước gửi hôn thư đến kinh thành, tâm ý của An Lạc, từng câu từng chữ như trên hôn thư viết, hiện giờ vẫn như cũ, không cách nào theo lệnh Hoàng đế vào Đông cung, mặc dù biết đã phụ hoàng ân, nhưng thỉnh Bệ hạ tha tội, thu hồi mệnh lệnh."

Hàn Diệp quay đầu nhìn về phía nàng, trong mắt phản chiếu bộ dáng lỗi lạc phương hoa của An Lạc, có chút kinh ngạc.

Hôn thư nửa năm trước? Cơ hồ ngay lập tức, triều thần liền biết nguyên nhân vì sao Nhậm An Lạc cự tuyệt, ánh mắt nhìn về phía nàng bớt đi sự vớ vẩn lúc trước, ngược lại có thêm vài phần tán thưởng.

Nàng đây là đang nói cho Gia Ninh Đế biết, Nhậm An Lạc nàng ngay từ đầu muốn chính là vị trí Thái tử phi, bất luận nàng là nữ thổ phỉ Tấn Nam, hay là Thượng tướng quân Đại Tĩnh, điểm này chưa bao giờ thay đổi.

Gia Ninh Đế không lên tiếng, chỉ thản nhiên đánh giá nữ tử mặt mày hớn hở dưới ghế, rõ ràng đang quỳ gối trên đại điện, lại có thể làm cho một triều văn võ khuất phục, sự kiên trì chắc chắn này sinh thời hắn chỉ bắt gặp ở một người, quá mức tương tự, sinh ra cảm giác chói mắt.

Trên đời này không phải ai sau khi được chủ nhân thiên hạ ban tứ hôn

cũng có thể ở trên điện Thái Hòa nói với hắn rằng 'tâm ý của nàng, chưa bao giờ thay đổi', cũng không có một nữ tử nào có thể nhịn được ý định muốn gả vào Đông cung để được truyền tụng tán dương trở thành một giai thoại, nhưng Nhậm An Lạc hết lần này tới lần khác làm được.

Gia Ninh Đế đột nhiên bắt đầu tò mò, An Lạc trại rốt cuộc là nơi như thế nào, làm sao có thể sinh ra một nữ tử như Nhậm An Lạc?

Nhìn hai người quỳ dưới đất, trong thoáng chốc Gia Ninh Đế phát sinh ảo giác trở lại hai mươi năm trước nhìn hai người kia, khẽ tự giễu, hắn khoát tay nói: "Lời của Thái tử có lý, Nhậm khanh tài năng vượt trội, có ngươi ở triều đình, là may mắn của Đại Tĩnh, do trẫm suy tính không thỏa đáng, việc này coi như bỏ qua, các ngươi đứng lên đi."

Nếu Gia Ninh Đế đã bằng lòng bỏ qua việc này, tất nhiên mọi người ai cũng vội vàng hưởng ứng không ngừng chuyển đề tài.

Chỉ là chuyện nghiêm trọng như thế, lại không thấy đế vương tức giận chút nào, chúng thần không khỏi âm thầm cảm khái Thái tử và Nhâm An Nhạc đúng là được thánh quyến*.

*Thánh quyến: thân thuộc khăng khít với hoàng đế.

Yến hội trở về ồn ào náo nhiệt, nhưng chung quy cũng không còn như vừa rồi, cho nên sau khi Gia Ninh Đế mượn cớ không thắng được tửu lượng rời khỏi bữa tiệc, mọi người chỉ ở lại thêm một lát rồi tan tiệc.

Từ đầu đến cuối, người có tâm đều có thể quan sát ra, vẻ mặt của Thái tử và Nhậm An Lạc lúc nào cũng nhàn nhạt, giống như chuyện tứ hôn này chưa từng xuất hiện qua.

Từ hoàng cung đi ra, một đường trở về Nhậm phủ, Nhậm An Lạc không nói một câu, Uyển Thư ở ngoài điện nghe được cung nhân đưa chuyện, lúc trong phòng tắm thay Nhậm An Nhạc cởi y phục, cuối cùng nhịn không được an ủi một câu: "Tiểu thư, Thái tử điện hạ tuy mở lời cự tuyệt hôn sự trước, nhưng dù sao cũng nói không ít lời tốt cho tiểu thư, người đừng để trong lòng."

Nhậm An Lạc lấy lại tinh thần, thấy Uyển Thư trợn to mắt lo lắng, cười nói: "Ngươi nghĩ đi đâu, một vị trí tiểu thiếp, chẳng lẽ tiểu thư nhà ngươi cần sao?

Uyển Thư thấy Nhậm An Lạc không hề bị đả kích, thần thái vẫn thản nhiên, lúc này mới yên lòng, lập tức trở thành con cua giương nanh múa vuốt, hừ nói: "Bệ hạ cũng quá coi thường chúng ta rồi, biết rõ chúng ta vào kinh vì vị trí Thái tử phi, vậy mà còn ban cho tiểu thư làm Trắc phi, thật là lươn lẹo! Tiểu thư, người đừng lo lắng, ngày mai ta và Trường Thanh thay người tìm phu quân tốt trong kinh thành..."

Nhậm An Lạc xoa lông mày, tiến vào bồn tắm, thật sự ghét bỏ Uyển Thư om xòm, để cho Uyển Cầm đá nàng ra ngoài.

"Tiểu thư, người đã sớm đoán được Thái tử sẽ cự tuyệt hôn sự?"

Uyển Cầm thắp hương, âm thanh nhẹ nhàng.

Nhậm An Lạc nhắm mắt lại, bọt nước văng lên cổ, nàng nhếch môi: "Hàn Diệp đúng là thông minh, khi hắn bảo Thi Tranh Ngôn trình công lao của ta lên Gia Ninh Đế, đã đoán được Gia Ninh Đế sẽ tứ hôn, cho nên mới nói ra những lời kia ở Thương Sơn, làm cho ta biết khó mà lui."

"Tiểu thư, ta không hiểu lắm, Bệ hạ đang trong giai đoạn hưng thịnh, hiện giờ người lại quản lý hộ vệ kinh thành, hắn sao có thể yên tâm để người gả vào Đông cung, nếu người cùng Thái tử hợp thành một mạch, tất nhiên đối với hoàng quyền sẽ bất ổn."

"Uyển Cầm, ngẫm lại tin đồn gần đây trong kinh thành xem?"

Uyển Cầm suy tư một chút, dần dần hiểu được: "Tiểu thư, trong triều truyền ra Bệ hạ triệu hồi công chúa An Ninh cùng Thi thiếu tướng quân, cố ý để Cửu hoàng tử vào Tây Bắc khống chế quân quyền. Chẳng lẽ bệ hạ hôm nay tứ hôn là vì trấn an Thái tử?"

"Không sai, Mộc vương bị phế, Ngũ hoàng tử say mê Phật pháp, hắn hiện giờ chỉ có thể nâng đỡ Cửu hoàng tử đến chia nhỏ uy thế của Thái tử."

Nhậm An Lạc gật đầu: "Chỉ là hắn không nghĩ tới ta cùng Hàn Diệp sẽ đồng thời cự tuyệt, hiện giờ tứ hôn không thành, Bệ hạ sợ sẽ đả thương thần tử, trấn an Thái tử có

công với xã tắc, sao có thể đơn giản như vậy được."

"Quyền thế Hoàng gia là phiền toái nhất, để cho bọn họ chịu phiền một mình đi."

Uyển Cầm oán trách một câu, âm thanh của Uyển Thư từ bên ngoài bình phong truyền đến: "Tiểu thư, Trường Thanh nói Tần thúc từ Tấn Nam vận chuyển hai gốc hoa Kim Diễm tới đây."

Thần sắc Uyển Cầm khẽ động, cao giọng nói: "Uyển Thư, ngươi chuyển tới trong viện trước đi."

Uyển Thư lẩm bẩm một câu: 'Luôn sai bảo ta' rồi nhanh như chớp chạy mất.

Uyển Cầm cẩn thận chảy tóc dài cho Nhậm An Lạc: "Tiểu thư, phấn hoa Kim Diễm sắp dùng hết rồi, Tần thúc đưa tới đúng lúc."

Nhậm An Lạc 'ừ' một tiếng, vẫn không nói gì.

Uyển Cầm thấy lông mày nàng nhíu lại, biết trong lòng nàng không vui, thở dài: "Mặt nạ làm từ bột màu bình thường chung quy quá mức thô ráp, nếu gặp được người có nội công cao thâm, có lẽ sẽ bị nhìn ra manh mối, Tần thúc đi xa biên cương mấy năm, mới trộm được mấy gốc hoa Kim Diễm ở hoàng cung Bắc Tần mang về, tiểu thư, ta biết người không muốn đeo mặt nạ, nhưng mà..."

Thế gian chỉ có mặt nạ làm từ phấn hoa Kim Diễm mới không để lộ sơ hở, giống như da người thật sự không gì sánh bằng, nhưng phải đổi ba tháng một lần, bọn họ không thể đi sai một bước, cho nên Tần thúc mới phải đem loại cây dị vực như hoa Kim Diễm đưa vào kinh thành.

"Uyển Cầm, ta biết các ngươi vì ta làm bao nhiêu việc."

Nhậm An Lạc rũ mắt xuống, nhìn khuôn mặt in ra trong nước, rất bình thường, nhưng lại là khuôn mặt đã theo nàng mười năm.

"Đế Tử Nguyên mười năm trước đã chết, ta bây giờ chỉ là Nhậm An Lạc."

"Ta đi lấy phấn hoa chế thành mặt nạ."

Hốc mắt Uyển Cầm hơi chát, quay đầu lui ra ngoài.

Nhậm An Lạc nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, cả người chìm vào trong bồn tắm.

Nửa canh giờ sau, Uyển Cầm dập cửa mà vào, nhìn quang cảnh trong phòng tắm, dừng tại chỗ.

Trên bình phong y phục được treo đã bị lấy đi, trên mặt nước nổi lên một bộ mặt nạ mỏng manh, trong bồn tắm sớm đã trống rỗng.

Vĩnh Ninh phố nằm ở khu vực phồn hoa nhất hoàng thành, nhưng mười mấy năm nay không ai dám nhắc tới tên của nơi này, cho tới bây giờ ngay cả người đi qua cũng rất ít.

Cuối đường, có một toà nhà cổ xưa, tuy rằng toà nhà giống như một lão nhân tuổi đã xế chiều, nhưng tấm biển 'Tĩnh An Hầu phủ' treo trước cửa vẫn bền bỉ như trước.

Đêm nay, trong hoàng cung chạy ra một chiếc xe ngựa dừng thẳng ở trước cửa lớn loang lổ rỉ sét ở cuối đường, Hàn Diệp ôm một vò rượu, từ trong xe ngựa đi xuống, y bảo thị vệ rời đi, một mình đi lên bậc thềm đá đẩy cửa lớn ra, âm thanh bén nhọn rơi vào trong tai, y mím môi, từng bước đi vào trong.

Mười năm trước Hầu phủ hoa quý chỉ còn lại bậc thềm đá phủ đầy rêu xanh, gỗ cổ thụ già nua, đại đường suy tàn, hoa viên tàn lụi. Mỗi lần tiến thêm một bước, ánh mắt Hàn Diệp lại càng sâu hơn vài phần.

Đã nhiều năm y chưa từng vào Tĩnh An Hầu phủ, bởi vì nhìn cảnh lại nhớ người, tòa nhà Thái tổ ban tặng này, mang vinh hoa cho Đế gia, cũng chứng kiến Đế gia suy tàn.

Hàn Diệp dừng ở trước một tòa nhà, trước cửa dán một tờ giấy Tuyên Thành màu vàng, trên mặt viết mấy chữ lớn 'Quy Nguyên Các', còn lộ ra non nớt, nhứng nét bút mang nhuệ khí. Y dừng chân lại, chậm rãi đến gần vài bước, ngồi trên thềm đá trước hành lang, không để ý bụi bặm dính vào hoàng phục của mình.

Nơi này là thư phòng Đế phủ, y nhìn Quy Nguyên các, vẻ mặt hồi tưởng. Năm đó phụ hoàng thường xuyên vi phục đến chơi cờ với Tĩnh An Hầu, y cũng chỉ có thể cùng Đế Tử Nguyên xấp xỉ tuổi chơi đùa.

"Nha đầu Đế gia, trong phủ ngươi thật keo kiệt, thư phòng ngay cả một cái tên cũng không có."

Khi đó, Gia Ninh Đế thịnh sủng Đế Tử Nguyên, y luôn nhịn không được trêu chọc tiểu oa nhi* trắng trắng mềm mềm kia.

Y nhớ rất rõ ràng, Đế Tử Nguyên mới bảy tuổi ôm sách cổ ngồi ở hành lang, ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên, chỉ là cất bước chân ngắn từ trong thư phòng lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành, chính là viết mấy chữ "Quy Nguyên Các" muốn dán lên cửa, thế nhưng thật sự quá thấp không với tới được, chỉ đành ủy khuất chạy vào thư phòng, mang ra một cái ghế.

Y nhìn thấy thú vị, đứng ở một bên xem náo nhiệt, nào ngờ mí mắt y chớp chớp, tiểu oa nhi chân mềm nhũn liền từ trên ghế ngã xuống, cổ chân xước một mảng da lớn, máu tươi chảy ròng ròng, y nhìn đến đau lòng, ôm tiểu cô nương muốn an ủi, nào ngờ vừa ngước mắt chỉ thấy miệng nàng mím chặt, nước mắt đảo quanh, nhất định không chịu khóc lên.

"Ngươi nha, đúng là bướng bỉnh quá đi, một đứa nhỏ, khóc một tiếng thì có sao đâu chứ?"

Hàn Diệp xé niêm phong trên vò rượu, rót một ngụm, nhìn chữ viết màu vàng, nhỏ giọng oán trách.

Âm thanh dừng lại, Hàn Diệp cười khổ, y sao có thể không biết nàng quật cường, nếu không quật cường, Đế gia sau khi xảy ra chuyện, nàng ở Đế Bắc thành bị thương thành cái bộ dạng kia, cũng sẽ không liều chết cự tuyệt y cứu chữa, chỉ quỳ gối trước từ đường Đế gia, một bước cũng không rời.

Gió đêm lướt nhẹ qua, thổi bay lá khô rơi trên mặt đất, Hàn Diệp nhìn Quy Nguyên các, môi khẽ động.

"Tử Nguyên, thực xin lỗi, ta thiếu chút nữa đã động tâm với người khác, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

Y tựa vào lan can, nhắm mắt lại, mái tóc dài bị cuốn lên, âm thanh cực nhẹ tản ra trong gió, không thể nghe thấy.

Trong tẩm cung Càn Nguyên điện hoàng thành, Gia Ninh Đế cởi y phục đang muốn đi ngủ, thấy Triệu Phúc vội vàng đi vào, thờ ơ hỏi: "Thái tử đã trở về Đông cung?"

Triệu Phúc trầm mặc, một lát sau mới thấp giọng trả lời: "Bệ hạ, Điện hạ y... ôm một vò rượu đi Tĩnh An Hầu phủ."

Gia Ninh Đế đang cởϊ áσ liền dừng tay lại, đi tới trước cửa sổ, cả phòng ánh xanh tràn ngập, thật lâu sau, trong tẩm điện rốt cục truyền đến một tiếng thở dài.

———

Chú thích:

*Bích nhân: Người đẹp.

*Tiểu oa nhi: em bé nhỏ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất