Chương 1:
Tần Tu Minh là con trai độc nhất của Tần Tuấn Sinh, một quan chức cấp cao trong chính phủ bù nhìn của Nhật Bản. Nói hoa mỹ thì là tài tuấn trẻ tuổi, nhưng đa số người Trung Quốc quen gọi hắn là – Hán gian, chó săn.
Mà hắn có một sở thích kỳ lạ – rất thích tìm vợ ở các lầu xanh, thanh lâu. Người lọt vào mắt hắn không phải là kỹ nữ nổi tiếng ở kỹ viện thì cũng là hoa khôi vũ trường.
Đấy, giờ thì hắn tìm đến vũ trường của chúng tôi rồi.
Với chúng tôi, những ca nữ ở Bách Lạc Môn, việc ca hát là để kiếm tiền, gả cho quân phiệt làm vợ cũng là để no ấm, đều là mưu sinh, không có gì đáng xấu hổ.
Mọi người sợ hắn, chủ yếu là vì người đàn ông này khắc vợ, trong vòng nửa năm đã có hai người vợ chết liên tiếp.
Không ai biết nguyên nhân cái chết của họ, nhưng cả hai đều có một điểm chung: toàn thân đầy máu, chết rất thảm.
“Bước chân vào cửa Tần công quán là tôi coi như nửa bước vào quan tài rồi, váy cưới có khi chính là áo tang của tôi.” Tôi cảm khái.
Ngũ Gia cũng thở dài một tiếng, “Hải Đường, đừng trách Ngũ Gia, bây giờ ở Thượng Hải, không ai dám chọc giận người Nhật.”
Đừng tự nâng giá mình, ông ngay cả chó của người Nhật cũng không dám chọc.
“Cũng đừng làm mấy cái trò giả dối này,” tôi cầm khay của người phục vụ đưa ra trước mặt ông ta, “Tôi đã che chở cả Bách Lạc Môn, thu chút phí bảo kê không quá đáng chứ.”
Tôi xoay người lại chặn đám chị em định chuồn đi, “Mỗi người năm trăm tệ, ai không nộp thì gả thay tôi.”
Mẫu Đơn miễn cưỡng tháo chiếc nhẫn của mình ra, miệng còn lẩm bẩm, “Vơ vét nhiều tiền như vậy, có mạng mà tiêu không?!”
Tôi giật phắt chiếc nhẫn, “Các cô dùng tiền mua mạng, tôi đánh cược mạng sống để kiếm tiền, mỗi người một cách sống, còn tiêu thế nào thì không đến lượt cô quản.”