Chương 2:
Một tháng trước đám cưới, tôi vẫn hát ở Bách Lạc Môn, nhưng lần này tôi đứng ở trung tâm sân khấu.
Ngũ Gia thật sự sợ chết đến cực điểm, không tiếc bất cứ giá nào để lăng xê tôi nổi tiếng.
Và sự thật chứng minh, việc ném tiền có hiệu quả rõ rệt.
Trong chốc lát, khắp các con phố lớn nhỏ đều dán đầy ảnh poster của tôi, các đài phát thanh cũng tràn ngập giọng hát mềm mại tiếng Ngô của tôi, “Cô dâu Hà Thần – Hải Đường” chỉ sau một đêm đã nổi tiếng khắp Thượng Hải.
Sân khấu thật quá đẹp, lấp lánh ánh sao, đứng trên đó thậm chí bạn sẽ tạm thời quên đi sự cô độc và khốn khó của mình.
Tần Tu Minh mỗi đêm đều đến nghe tôi hát, ngồi ở ban công phòng riêng tầng hai.
Vì ngược sáng nên tôi luôn không nhìn rõ vẻ mặt hắn.
Nhưng sau buổi biểu diễn, hắn đều mang giỏ hoa đến hậu trường gặp tôi, lúc này tôi mới có thể nhìn rõ.
Hắn thật sự có một vẻ ngoài đẹp trai, đôi mắt đào hoa đen láy sáng ngời, sau khi say nhẹ thì mặt ửng hồng, nhưng khóe môi vẫn quen thuộc hơi nhếch lên.
Hắn trời sinh một dáng vẻ cười phóng khoáng, như thể chẳng bao giờ quan tâm đến điều gì.
Tôi thật sự khó hiểu, hắn lăng xê tôi, cưới tôi rốt cuộc là vì cái gì, cũng không sợ tôi lừa hết tiền của hắn.
Cuối tháng, váy cưới đã làm xong, Tần Tu Minh đích thân mang đến.
Tôi ngắm nhìn mình trong gương trang điểm, người phụ nữ trong gương rực rỡ lộng lẫy nhưng lại vô cùng xa lạ.
“Tiểu gia quả nhiên có mắt nhìn, váy cưới đẹp, người cũng đẹp.”
Hắn đắc ý nhấm nháp, nhìn chằm chằm tôi hồi lâu rồi lại không kìm được hỏi, “Tại sao hoa danh của cô lại gọi là “Cô dâu Hà Thần”?”
“Không hay sao?”
Hắn nằm dài trên ghế sofa cười một cách uể oải, “Hay, ít nhất còn hay hơn mấy cái tên tầm thường như Thanh thuần giai nhân, Hổ thượng trân châu.”
“Hồi nhỏ, thầy bói nói tôi mệnh thủy, lớn lên sẽ làm cô dâu Hà Thần. Bách Lạc Môn lại đối diện với sông Hoàng Phố, lấy một cái tên may mắn vậy thôi.”
Tôi hoàn hồn lại và vẫn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, “Nếu tôi chết, thì hãy ném tôi xuống sông Hoàng Phố đi, cũng không uổng công Hà Thần phù hộ cho tôi nổi tiếng một phen.”
Hắn cười cợt, “Đừng có suốt ngày nói sống nói chết, gả cho tiểu gia, phúc khí của cô còn ở phía sau kia.”
Phúc khí thì có thể có, nhưng hoa thì không cần mua nữa, “Cứ đưa thẳng tiền mua hoa cho tôi là được.”
Hắn bất lực cười, “Cô đúng là thực tế.”
“Gia thích người của tôi, tôi thích tiền của gia, chúng ta cũng đừng khinh thường nhau, cứ tạm bợ mà sống thôi.”
Tôi vẫn là Hải Đường đó, Hải Đường hám lợi và tham tiền.