Chương 4:
Về đến tân phòng, Tần Tu Minh cười ngặt nghẽo, lăn lộn trên giường không ngừng.
Tình yêu và sự nghiệp đều bội thu, hắn thì vui vẻ rồi, tôi cũng không thể lo lắng sợ hãi uổng công một phen.
“Ngọc bích tôi đã đập rồi, tiền tăng thêm đâu?”
Đúng vậy, việc ngẫu nhiên chọn một quân quan Nhật Bản may mắn để làm vỡ quà này là do Tần Tu Minh chỉ đạo.
Tôi cũng sợ chết, nhưng hắn cho quá nhiều.
Hắn cười vang vỗ tay, “Cô không thấy mặt lão già và Lưu Xuyên đều xanh mét sao, tăng tiền, cái này phải tăng tiền!”
“Lần này may mắn, lần sau có khi không chắc đâu.” Tôi dư kinh chưa bình nhưng vẫn không hiểu, “Anh hà tất phải chọc giận cha mình?”
“Tôi quá hiểu lão già rồi, nếu tôi không đối đầu với ông ta, ông ta khéo lại nghi ngờ tôi là gián điệp, mật vụ gì đó. Thế nên, ông ta không vui chính là niềm vui lớn nhất của tôi.”
Giờ thì tôi đã hiểu, hắn lăng xê tôi, cưới tôi, thuần túy là để chọc tức lão Hán gian ở nhà hắn.
Hắn dựa vào giường, nhìn tôi dò xét, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, “Thông minh, dũng cảm lại xinh đẹp, càng ngày càng thích cô rồi.”
Ánh mắt hắn càng thêm nóng bỏng, tôi nghĩ mình phải dội một gáo nước lạnh vào hắn rồi, “Những người lính ngủ với tôi đều đã chết rồi.”
“Mỹ nhân cưới về đâu thể chỉ để làm cảnh,” hắn da mặt dày kéo tôi vào lòng, “Cô khắc đàn ông, tôi khắc đàn bà, chúng ta cũng coi như xứng đôi.”
Nói xong hắn cúi xuống hôn lên mắt tôi, nhẹ nhàng và cẩn trọng, như thể đối xử với một món bảo vật vô giá.
Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng và triền miên, không giống như trút dục, trái lại rất giống đang ân ái tỏ tình.
Thượng Hải đèn đỏ rượu xanh tô vẽ thái bình, cũng làm mờ đi tình cảm thật và giả dối.
Nhưng đêm đó tôi không tự chủ mà đắm chìm vào đó, tự lừa dối mình rằng có lẽ thế gian này cũng không hoàn toàn là giả dối.