Chương 6:
Tần Tu Minh làm tham mưu cho quân đội Nhật Bản, nhưng lại đi trễ về sớm, làm việc qua loa.
Bản thân hắn còn hùng hồn biện minh, “Làm việc nghiêm túc thì được thù lao, chỉ có làm biếng làm lơ mới gọi là kiếm tiền.”
Và lông cừu mà hắn vặt được từ người Nhật, phần lớn đều chảy vào túi của tôi.
Nhờ vào tình cha con tương ái tương sát của hắn và lão già, thỉnh thoảng tôi còn kiếm được chút tiền ngoài.
Rõ ràng tôi sẽ không phải là chất bôi trơn cho một gia đình hòa thuận.
Tôi là dầu đổ thêm vào lửa trong cuộc cãi vã của cha con họ, lửa càng cháy to, mặt lão già càng xanh, thù lao của tôi càng hậu hĩnh.
Dưới sự nỗ lực của tôi, họ từ ba ngày cãi vặt một trận, nâng cấp lên năm ngày cãi vã lớn một trận.
Ngay cả khi tham dự tiệc sinh nhật của Lưu Xuyên Tham Tam cũng phải đi hai xe, cách nhau một chút.
Sau khi xe của lão già khởi hành, Tần Tu Minh đã chi rất nhiều tiền để dỗ dành tôi uống một bát nước ớt lớn, còn ép tôi thay bộ lễ phục đã chọn.
Đến cuối cùng, tôi trang điểm đơn giản nhất, mặc chiếc váy dài nhất, giọng hát vốn là niềm tự hào của tôi lại khàn đặc như vịt.
Trên xe, tôi giả vờ ngây thơ trêu chọc hắn, “Lần này không cần đập quà nữa chứ?”
“Cô muốn chết hả, cô nương?”
“Lần này là tiệc của người khác, cô tuyệt đối đừng làm loạn.” Tần Tu Minh cằn nhằn như một bà già.
Tài xế phanh gấp một cái, cằm tôi đập thẳng vào ngực hắn.
Hắn ngạc nhiên trước cái ôm bất ngờ này, sau đó định thần lại thì vòng tay ôm chặt tôi, trìu mến hôn lên tóc tôi, rồi hôn lên tai tôi.
Như dùng kẹo dụ trẻ con, giọng hắn trầm ấm nhẹ nhàng vang lên bên tai, “Hôm nay ngoan ngoãn một chút, về sẽ đưa cô đi mua quần áo mới.”