Chương 147: Chuyển Lớp
Nhâm Tiểu Túc bước khỏi phòng học. Hắn thấy được phía sau chủ nhiệm lớp là một đoàn người trung niên.
Chủ nhiệm lớp cân nhắc ngũ khí rồi nói:
- Đây đều là phụ huynh học sinh lớp chúng ta. Là thế này. Mọi người nói có khả năng ngươi đem vi khuẩn từ ngoài hàng rào vào, cho nên mọi người hi vọng ngươi chuyển trường.
Nhâm Tiểu Túc buồn bực:
- Chuyển trường? Chuyển đi đâu?
Việc này mà lan ra, còn trường học nào chịu nhận hắn?
Một nam tử trung niên nói:
- Nếu không có trường nào nhận ngươi. Vậy trực tiếp thôi học đi. Vì một mình ngươi mà ảnh hưởng tới an toàn của cả lớp thì không tốt.
Nhâm Tiểu Túc thầm thở dài. E rằng chuyện này đều nằm trong dự liệu của Dương Tiểu Cận, khó trách hôm qua nàng nói người trong hàng rào bài xích lưu dân hơn hắn tưởng tượng nhiều.
Nhâm Tiểu Túc nhìn những phụ huynh trước mặt mới nhận ra vì sao học sinh trong lớp thấy hắn lại im lặng. Hẳn là đêm qua họ về nhà đã nói với ba mẹ mình. Vì thế hôm nay phụ huynh mới tới trường ép hắn thôi học.
Đối với những phụ huynh này mà nói, Nhâm Tiểu Túc chỉ là lưu dân thôi. Họ nhiều người như thế, trường học hẳn sẽ thỏa hiệp với họ.
Đầu năm nay, chỉ cần nhiều người là không việc gì không làm được.
Nhâm Tiểu Túc nhìn đám người trước mặt:
- Nếu ta không chuyển trường thì sao?
Nói thật, nếu đây là nơi hoang dã, khả năng cao những người này đều không sống nổi.
Phép tắc ở nơi hoang dã càng đơn giản và trực tiếp hơn!
Bất quá họ cũng chẳng để ý tới Nhâm Tiểu Túc. Mọi người nhìn về phía chủ nhiệm lớp, lớn tiếng quát:
- Nếu các ngươi không bắt hắn chuyển trường. Nếu trường học có bệnh dịch lây nhiễm thì sao? Ai chịu trách nhiệm? Hơn nữa tiền chữa trị phát sinh, các ngươi có gánh không. Nếu các ngươi không xử lý ổn thỏa, chúng ta sẽ tới pháp viện thưa các ngươi!
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, ngược lại hắn từng nghe qua pháp viện ở học đường của thị trấn. Đây là bộ phận duy trì pháp lý, bất quá ở thị trấn không có cái này.
Nhâm Tiểu Túc cũng không ngờ bản thân lại vì chuyện không tốt này mà dính tới pháp viện.
Học sinh lặng lẽ đi tới. Họ muốn hóng chuyện để xem cuối cùng việc này sẽ giải quyết thế nào.
Chủ nhiệm lớp có chút khó xử. Hôm qua lão sư ở phòng giáo vụ đã thông báo với hắn. Đây là người có quan hệ với Lục Xa. Ai ngờ học sinh này lại là lưu dân cơ chứ.
Chủ nhiệm lớp có ý định muốn đá bóng cho người khác. Hắn nhỏ giọng nói với phụ huynh:
- Học sinh này là Lục Xa an bài. Nếu không các người đi nói chuyện với Lục Xa đi.
Nhóm phụ huynh hia mặt nhìn nhau. Họ không biết việc này. Nếu biết Nhâm Tiểu Túc là người do Lục Xa sắp xếp, hẳn họ cũng không làm tới như thế.
Không ngờ những phụ huynh này kịp nghĩ kỹ. Một thân ảnh chui vào từ bên ngoài. Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn thì thấy đó là Khương Vô.
Khương Vô nhìn những phụ huynh kia nói:
- Các ngươi muốn làm gì?
- Chúng ta không làm gì cả.
Một phụ huynh nói:
- Chúng ta cũng không thể để một lưu dân học chung lớp với con mình được.
- Mắc gì không thể?
Khương Vô có chút phẫn nộ, vì thế sắc mặt đỏ bừng:
- Đều là người cả mà. Ai nói lưu dân nhất định mang bệnh. Đêm qua con các ngươi về nhà, có đứa nào sinh bệnh không?
Khí thế mấy vị phụ huynh yếu thế hơn:
- Vậy thì không có, có điều ta nghe nói có người đã sinh bệnh.
- Ngươi nghe nói?
Âm điệu Khương Vô cao hơn:
- Vì cái chuyện “nghe được” đó mà ngươi tước mất tương lai của một học sinh?
- Lưu ân thì có tương lai gì.
Mấy vị phụ huynh cũng dần tức giận.
- Ngươi là ai?
- Ta là lão sư trường học!
Khương Vô nói.
Lúc này chủ nhiệm lớp của Nhâm Tiểu Túc không lên tiếng. Hắn vui vì có người đứng ra nhận trái bóng này cho mình.
Một phụ huynh lên tiếng:
- Người là lão sư, vì một lưu dân mà đối đầu với chúng ta có đáng không?
- Ta không biết lưu dân hay người trong hàng rào thế nào.
Khương Vô mạnh mẽ đáp:
- Ta chỉ biết hắn là một học sinh!
Nhâm Tiểu Túc nhìn một mà này đột nhiên cảm thấy sự cố chấp của Khương Vô có chút đáng yêu, thậm chí còn hơi ngu ngơ.
Nhưng nếu không nhờ sự cố chấp này của đối phương, hẳn Nhâm Tiểu Túc đã không giúp đỡ nàng. Nếu không có Nhâm Tiểu Túc giúp đỡ, Khương Vô và nhóm học sinh đã chết.
Giờ khắc này, trong lòng Nhâm Tiểu Túc có chút xúc động. Vì hắn thấy trong thế giới đục ngầu này, rốt cuộc hắn cũng thấy một thứ phát sáng.
Trước đó có Vương Phú Quý và Tiểu Ngọc Tỷ.
Trần Vô Địch miễn cưỡng cũng được tính một nửa. Nhan Lục Nguyên không cần nói, hắn và Nhan Lục Nguyên là tình thân.
Một phụ huynh khác lên tiếng:
- Ngươi che chở hắn như thế. Sao không nhận hắn vào lớp luôn đi.
Khương Vô chẳng chút do dự:
- Ta tới đây là vì chuyện này. Hiện tại ta muốn dẫn Nhâm Tiểu Túc về lớp mình.
Trong đám người đột nhiên có âm thanh vang lên:
- Ta cũng muốn tới lớp các ngươi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn lại thì bất ngờ nhận ra đó là Dương Tiểu Cận…
Phụ huynh thấy Khương Vô nói thế thì cười lạnh:
- Lão sư nói lời này có chút vô trách nhiệm rồi. Ngươi đồng ý nhận hắn, vậy phụ huynh lớp ngươi thì sao?
Khương Vô im lặng một chút, âm thanh thấp hơn vài phần:
- Học trò của ta không còn phụ huynh. Ta chỉ cần trưng cầu ý kiến chúng là được.
Thật ra đây luôn là nỗi đau của Khương Vô. Học sinh của nàng vui sướng sau khi chạy nạn thành công, nay đã dần bắt đầu tưởng niệm người nhà. Đây là đau xót không cách nào chối bỏ của tai nạn, chỉ có thể giấu trong lòng, chậm rãi lắng đọng mà thôi.
Đột nhiên đám người bên ngoài rối loạn. Hơn 20 học sinh đi tới bên người Khương Vô:
- Lão sư, không cần trưng cầu ý kiến chúng ta. Chúng ta nguyện ý nhận Nhâm Tiểu Túc. Chúng ta ủng hộ người, cũng ủng hộ Nhâm Tiểu Túc.
Một học sinh bên ngoài nhỏ giọng nói thầm:
- Giúp đỡ một tên lưu dân làm gì chứ.
Khương Vô chăm chú nhìn học sinh kia:
- Giúp đỡ? Không phải chúng ta giúp đỡ hắn, hơn nữa hắn không cần chúng ta giúp đỡ. Các ngươi ở trong hàng rào chẳng biết gì về thế giới bên ngoài. Ta cảm thấy đây là một loại bi ai.
Với đám Khương Vô mà nói, lúc này họ chỉ đơn giản là trả ơn cho Nhâm Tiểu Túc mà thôi. Nếu không có Nhâm Tiểu Túc, họ khó lòng còn sống mà đứng ở nói này.
Trong đám nạn dân từ hàng rào 113 kia có cả ngàn người. Nhưng chân chính đi được tới đây có mấy người?
Hiện giờ, ký ức khắc sâu nhất trong lần chạy nạn đó của họ là câu nói Khương Vô: Đi theo thiếu niên Nhâm Tiểu Túc kia họ sẽ có cơ hội sống sót.
Kết quả, họ đang đứng ở nơi này.
Lúc này, học sinh và phụ huynh đứng ngây người trên hàng lang. Vì họ cảm thấy mọi chuyện khác quá xa so với tưởng tượng của họ.