Chương 301: Gây Ra Hỗn Loạn
Quá trình thẩm vấn lưu dân rất khốc liệt. Lưu dân kia cũng khăng khăng có người ném bốn con 3 dẫn tới gian phòng bị nổ tung.
Nơi này sẽ có người tin? Binh sĩ phụ trách tra tấn lưu dân nghe xong cảm thấy chỉ số thông minh của bản thân bị vũ nhục, vì thế ra tay càng nặng hơn.
Dần dần, ý thức lưu dân trở nên mơ hồ, thừa nhận bản thân là gián điệp.
Trên thế giới này, đa số con người đều không chịu nổi tra tấn bức cung. Đội trật tự được sinh ra với mục đích này. Theo cách nói của họ là, trừ phi có tín ngưỡng, bằng không thì chẳng ai đủ rắn rỏi chịu được tra tấn bức cung cả.
Sau khi lưu dân thừa nhận mình là gián điệp, binh sĩ Dương thị và các quan quân cũng an lòng, tìm được gián điệp là tốt rồi.
Có điều quá trình này cũng khiến họ cảm nhận được có gì đó không đúng.
Ngay từ đầu, quan quân chỉ theo bản năng mà phán đoán chuyện bom nổ, có thể trong nạn dân có gián điệp lẫn vào.
Có điều quan quân không ngốc. Sau khi bình tĩnh lại, tất nhiên hắn có thể nhận ra nhiều nghi vấn khác.
Quan quân hỏi:
- Nếu những lưu dân đó là gián điệp, vì sao phải tự nổ chính mình? Việc này khá khó hiểu, hơn nữa còn tụ tập một chỗ tiến hành trao đổi nữa.
Một binh sĩ nghi ngờ nói:
- Khả năng lưu dân phát hiện hành động của gián điệp nên bị giết người diệt khẩu thì sao?
- Khả năng cao…
Quan quân trầm giọng nói:
- Lúc trước ta cho người quan sát đám Vương Phú Quý, có phát hiện gì không?
- Đúng là có. …
Nói tới đám Nhan Lục Nguyên, binh sĩ có chút lớn giọng:
- Ta phát hiện đám người kia có gì đó không đúng.
- Là ai?
Quan quân nhìn tới.
- Là một dân chạy nạn tên Lý Thanh Chính.
Binh sĩ hào hứng bừng bừng nói:
- Ha ha ha, là hắn quá xui xẻo, chỉ đi bộ mà cũng…. Ha ha ha…
Binh sĩ cười tới hơn 10 phút đồng hồ cũng chưa dừng. Sĩ quan thấy thế thì đen mặt, hắn vỗ cái bộp lên bàn:
- Cười đủ chưa?
Tiếng cười dần nhỏ lại. Binh sĩ phát hiện sĩ qua đã tức giận thì nhanh chóng bổ sung:
- Cái tên Lý Thanh Chính này thật rất xui, có điều hắn cũng rất may mắn. Chỉ vì một việc rất rất nhỏ lại tìm được đồ ăn.
Điều quan quân muốn nghe không phải cái này. Còn có người tìm được cả cánh đồng khoai tây nữa kìa. Những chuyện này xảy ra ở trong rừng cũng không có gì kỳ quái cả!
Lúc này, quan quân lại hỏi:
- Vậy trong đám người đó còn chỗ nào kỳ quái không?
- À, đúng rồi….
Binh sĩ nói:
- Đoàn người của họ có rất nhiều người bị thương. Việc này có phần kỳ quái?
Quan quân nghi ngờ nói.
- Người bị thương trong khu của chúng ta cũng không nhiều…
Binh sĩ giải thích:
- Vì bị thương nên không thể chạy thoát khỏi hàng rào. Mà đám người kia tương đối đoàn kết, dẫn tất cả người bị thương đi. Ta từng hỏi những người khác, họ đều nói những người bị thương kia đều từ trong hàng rào đi ra. Sau đó cả đám người thay phiên chăm sóc tới tận bây giờ.
- Vậy nói rõ quan hệ bọn họ tương đối khá….
Quan quân nói tiếp:
- Ta nghe nói thương thế người gọi Nhâm Tiểu Túc khá nặng?
- Đúng vậy, bác sĩ nói trên người hắn có hơn 10 chỗ bị gãy xương. Thậm chí còn có chỗ xương đã nát bươm. Lúc trước vẫn luôn hôn mê
Binh sĩ nói.
- Đợi chút….
Quan quân có phần sửng sốt:
- Hơn 10 chỗ gãy xương? Trên người hắn không có dấu vết nào của việc bị cháy nổ, tóc cũng không bị đốt, không có bất kỳ ngoại thương nào. Hơn 10 chỗ gãy xương này từ đâu mà ra?
Binh sĩ nọ cũng sững sờ. Gãy xương nghiêm trọng như thế làm sao không có ngoại thương được?
- Đi…
Quan quân nói:
- Điều tra thêm về miệng vết thương của mấy người còn lại. Nhìn xem có vết thương nào do súng gây ra không! Ta muốn thẩm vấn lại người còn sống kia. Dẫn hắn tới đây!
Vừa dứt lời, binh sĩ liền dẫn một tổ đội chạy tới nơi ở của đám Nhâm Tiểu Túc, đẩy cửa tiến vào.
Vương Phú Quý tiến lên tính hỏi han lại bị một binh sĩ đẩy ra.
Các binh sĩ đi tới trước mặt Vương Vũ Trí xóc ống quần hắn ta lên. kết quả trên chân chỉ có vết bầm nhỏ cùng nhiều chỗ ngoại thương vẫn đang chảy máu.
Binh sĩ có chút sửng sốt. Hắn nghĩ nghĩ rồi cho người lấy giấy bút ghi lại. Sau đó lại nói với đám người Nhâm Tiểu Túc:
- Các người không được nói chuyện với nhau. Viết lý do bị thương của các người xuống đất.
Kết quả khi sáu người đám Nhâm Tiểu Túc viết xong. Binh sĩ liền nhận lấy nhìn, tuy từ ngữ diễn tả bất đồng nhưng đều có chung nội dung là trên đường rời khỏi hàng rào họ bị đụng xe.
Binh sĩ cau mày xốc quần áo của Nhâm Tiểu Túc lên xem. Hắn phát hiện trên người Nhâm Tiểu Túc vẫn còn ứ máu và ngoại thương, chỉ là nghiêm trọng hơn đám Vương Vũ Trí một ít mà thôi.
Binh sĩ điềm nhiên như không có gì:
- Thì ra là tai nạn xe cộ. Vậy các người nghỉ ngơi cho tốt.
Nói hết câu, binh sĩ liền dẫn đội rời đi. Hắn cũng không còn nghi vấn nào nữa.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nhìn đám binh sĩ, Vương Vũ Trí nhỏ giọng hỏi:
- Lớp trưởng, sao ngươi biết họ sẽ tới kiểm tra miệng vết thương?
Nguyên bản trên người đám Vương Vũ Trí có vết thương do súng gây ra. Thế nhưng dùng hắc dược ba ngày là khỏi rồi. Vì thế mà không nhìn ra manh mối này.
Mà vết ứ máu bây giờ là do mấy hôm trước Nhâm Tiểu Túc đặc biệt đánh họ mà thành. Bay gồm vết thương trên người Nhâm Tiểu Túc cũng vậy. Đây là phòng ngừa có người tới kiểm tra thực hư.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ta cũng không biết. Chỉ là phòng ngừa mà thôi.
Đám Vương Vũ Trí sửng sốt. Vốn họ cảm thấy Nhâm Tiểu Túc quá cẩn thận. Hai ngày trước lúc Nhâm Tiểu Túc giả tạo thương thế, họ còn nghĩ có phải lớp trưởng suy nghĩ quá nhiều không. Vì việc “giả tạo” này thật sự rất đau.
Nhưng hiện tại xem ra Nhâm Tiểu Túc không sai, cẩn thận vẫn hơn.
- Ca, họ bắt đầu nghi ngờ chúng ta rồi.
Nhan Lục Nguyên thấp giọng nói.
- Ừ.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Có điều vấn đề này không lớn, hết thảy đều trong tầm kiểm soát.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc thở dài một hơi, xem ra hắn vẫn phải ra đòn sát thủ.
Ban đêm, quan quân lần nữa thẩm vấn lưu dân còn sống kia:
- Ngươi nói ta nghe một chút nào. Tào Quân Bằng làm sao mà kết thù với đám Nhan Lục Nguyên?
- Tào Quân Bằng cảm thấy khả năng tìm đồ ăn của Nhan Lục Nguyên rất tốt nên muốn thu hắn về dưới trướng. Có điều Nhan Lục Nguyên lại mắng Tào Quân Bằng.
Lưu dân nói:
- Hơn nữa trước khi các người chưa tới. Nhan Lục Nguyên từng vì ca của hắn mà giết rất nhiều người, vô cùng hung ác. Vì thế Tào Quân Bằng quyết định dứt khoát giết chết thằng nhóc đó.
- À.
Quan quân gật đầu:
- Đêm hôm đó là sao? Bài tú lơ khơ ở đâu ra?
Lưu dân đám:
- Trưởng quan, bài đó là các người cho chúng ta mà…
Quan quân nhíu mày:
- Ý ngươi là, chúng ta muốn hại các người?
- Không phải không phải.
Lưu dẫn lắc đầu:
- Bốn lá bài 3 kia rất mới, không giống với bài các người cho…
Kết quả lúc này, trong hư không bỗng có một bàn tay ném bốn lá 3 còn mới lên bàn. Sau đó bàn tay biến mất không thấy đâu.
Quan quân sửng sốt một chút:
- Là thế này?
Lưu dân nhanh chóng gật đầu:
- Đúng đúng đúng!
Quan quân:
- CMN…
Một tiếng nổ ầm vang khắp nơi. Lều trướng nọ bị thổi bay lên trời. Cùng lúc đó, trong Nạn dân doanh lần lượt vang ra mấy tiếng nổ mạnh liên tiếp. Nạn dân khóc lóc kêu la bỏ chạy ra ngoài!