Chương 304: Có Mới Nới Cũ
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc chợt phát hiện hắn đã hiểu sai vài thứ. Trước chiến tranh, Nhâm Tiểu Túc còn nghĩ vì sao Tên Côn Đồ không ra mặt ngăn cản hoặc quấy rối cuộc chiến.
Mà bây giờ Nhâm Tiểu Túc mới phát hiện, mục tiêu chủ yếu của Tên Côn Đồ là cứ địa thử nghiệm vũ khí hạt nhân, không bao gồm những chuyện khác.
Theo lời của Dương Tiểu Cận mà nói, nhân loại không nên nắm giữ những thứ từng khiến thế giới bị hủy diệt.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:
- Chính ngươi cũng cảm thấy lời Khánh Chẩn nói rất có đạo lý mà. Đó là sai lầm của con người chứ không phải hạt nhân.
Dương Tiểu Cận đáp:
- Ban đầu ta cũng nghĩ vậy. Thế nhưng phá hủy 17 cứ địa hạt nhân xong ta mới phát hiện, tất cả nghiên cứu đều áp dụng vào quân sự. Cho nên dần dà cũng chẳng ai nghĩ tới quan niệm đó nữa.
- Nhưng lần này Khánh thị phát động chiến tranh. Nếu Khánh Chẩn thật sự nắm được loại vũ khí đó thì sợ rằng Lý thị đã sớm không còn.
Nhâm Tiểu Túc nói.
- Không biết.
Dương Tiểu Cận trả lời.
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng ủng hộ ai. Vì chuyện “đại sự” này chẳng liên quan gì tới hắn cả. chung quy hắn chỉ là một lưu dân muốn được sống mà thôi.
Khánh Chẩn có đạo lý, Tên Côn Đồ cũng vậy. Chưa đến phút cuối vẫn chưa biết ai đúng ai sai.
Nhâm Tiểu Túc lại hỏi:
- Mười bảy cứ địa đó ở đâu? Khánh thị à?
- Không phải.
Dương Tiểu Cận lắc đầu:
- Kỳ thật phạm vi hoạt động những năm nay của Tên Côn Đồ đã dời tới Trung Nguyên. Mười bảy cứ địa hạt nhân bị phá hủy cũng nằm ở đó. Thành viên còn ở phía tây nam của Tên Côn Đồ không nhiều. Thế giới bên kia rộng lớn hơn.
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt. Đây là lần thứ hai hắn nghe nói tới Trung Nguyên. Sau tai biến, con người cố thủ trong hàng rào nên thông tin cũng dần lâm vào ngõ cụt.
Cho nên từ nhỏ tới lớn Nhâm Tiểu Túc đều cho rằng, kỳ thật thế giới chỉ lớn bằng ba tập đoàn. Phía đông bắc là Khánh thị, phía bắc là Dương thị, tây bắc là hàng rào 178 và phía nam là Lý thị.
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc thầm vẽ ra một cái bản đồ như thế. Có điều về sau hắn phát hiện mình đã sai. Trương Cảnh Lâm từng đề cập tới nhưng không nói rõ, Trương Cảnh Lâm chỉ nói xa hơn tây nam là Trung Nguyên mà thôi. Dưới sự vận động của vỏ trái mà vùng núi và độ cao mực nước biến bị thay đổi, khiến phía tây nam che chắn hết thảy.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
- Trung Nguyên có bộ dáng thế nào?
- Ta chưa từng đi tới.
Dương Tiểu Cận lắc đầu:
- Nhưng có nghe cô cô nói qua. Chỗ đó vừa phồn hoa vừa huy hoàng. Thậm chí còn có đường đi nối liền các hàng rào với nhau. Cư dân có thể vô lo vô nghĩa đi qua lại giữa hàng rào, có người còn lái xe đi du lịch tới nơi rất xa. Miệng cống hàng rào luôn mở, chỉ có ban đêm mới đóng. Cô cô của ta từng nói, hàng rào số 1 chẳng khác nào kỳ tích văn minh nhân loại. Vào ban đêm, chỗ đó như một ngôi sao sáng vật
- Ngươi có muốn tới Trung Nguyên không?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Dương Tiểu Cận nhìn hắn:
- Không.
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt. Dựa theo ý tứ của Dương Tiểu Cận lúc trước, trung tâm hoạt động của Tên Côn Đồ đã dời vào Trung Nguyên. Hẳn Dương Tiểu Cận sẽ theo qua đó, tại sao lại không đi.
- Đúng rồi.
Dương Tiểu Cận nói:
- Hẳn rất nhanh La Lam sẽ rời khỏi hàng rào 88. Nếu chúng ta đi nhanh thì chắc còn kịp gặp mặt.
- La Lam rời khỏi hàng rào 88?
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt.
Hắn nghe Đường Chu nói La Lam được Khánh Chẩn phái tới hàng rào 88 làm con tin. Nghe nói hai tập đoàn hợp tác mà La Lam chính là đại biểu của Khánh thị.
Bất quá bây giờ La Lam rời đi, nói rõ mối quan hệ hợp tác giữa hai nhà sắp kết thúc.
Hai tập đoàn hợp tác khiến Lý thị suy yếu tới một trình độ nhất định nào đó thì cơ sở để xây dựng mối quan hệ đồng minh cũng không còn nữa.
…
Lúc này, La Lam đang ở trong hàng rào 88 chỉ huy cấp dưới thu dọn đồ đạc:
- Nhẹ tay nhẹ tay, lúc chuyển những thứ đó lên xe các người cẩn thận một chút. Đều là vật kỷ niệm ta dùng rất nhiều tiền mua về đó. Nếu rớt bể các người đền không nổi đâu!
Cấp dưới tươi cười hớn hở nói:
- Ông chủ, chúng ta đem hết về ạ? Có phải phía bên trưởng quan Khánh Chẩn thắng trận rồi không?
- Ngươi bớt nói nhảm đi.
La Lam cười tủm tỉm:
- Khánh Chẩn mà đánh thắng thì mấy lão gì của Lý thị đã xong đời rồi!
Trong trận chiến này, trừ đàm phán cùng Dương thị thì La Lam không làm gì nữa, hắn chỉ ở lại Dương thị vui đùa mà thôi.
Hiện giờ hắn quay về, nói không chừng còn kịp tham gia chiến dịch vây quét Lý thị cuối cùng. La Lam nghĩ tới đây thì không khỏi hưng phấn. Chẳng biết vì sao mà hắn cực kỳ thích chiến tranh. Tuy lúc đánh trận ăn khổ nhiều, ăn không ngon ngủ chẳng yên nhưng La Lam vẫn rất thích.
Có điều vào lúc này, bỗng nhiên tiếng xe vang lên giữa đường phố. Binh sĩ bên người La Lam vô thức muốn cầm vũ khí nhưng được La Lam vẫy tay cười nói:
- Đừng lo, ở hàng rào 88 này có ai dám động tới ta? Đoán chừng là người của Dương thị tới đưa tiễn thôi.
Chỉ thấy ba chiếc xe vận tải chầm chậm tới, khi chiếc xe tới trước mặt đám La Lam thì một đại đội trưởng nhảy khỏi xe. La Lam nói thầm:
- Trông không giống tới đưa tiễn…
Trong lúc đó, một quan quân đi tới trước mặt La Lam, bình tĩnh nói:
- Hiện tại các vị tạm thời không thể rời đi.
- Vì sao?
La Lam sửng sốt:
- Dương thị các người điên rồi à?
- Không phải chúng ta điên.
Quan quân cười lạnh:
- Là Khánh thị điên rồi. Hay nói chính xác hơn là Khánh Chẩn điên rồi!
- Có chuyện gì?
La Lam nhíu mày.
- Nguyên bản đêm qua hai bên dựa vào ước điện tiến công, thế nhưng khi Dương thị ra chiến trường thì Khánh thị chợt rút lui, để mặt bọn ta đối mặt với hỏa lực của Lý thị, khiến chúng ta thương vong thảm trọng!
Quan quân cười lạnh:
- Hiệp ước đã lật thì các vị cũng không cần đi. Người tới, giam lỏng họ. Canh chừng 24/24!
La Lam sửng sốt nửa ngày:
- Tin tức chính xác chứ?
Quan quân nói:
- Xem ra em trà ngươi cũng không quá coi trọng mạng của ngươi nha.
Nói xong, một binh sĩ giơ súng thúc ép La Lam về phòng.
La Lam giơ hai tay lên:
- Đừng đẩy đừng đẩy. Chúng ta quay lại mà, có gì từ từ nói chuyện.
Sau khi thân thể to mọng của La Lam tiến vào phòng, cửa phòng lập tức đóng lại.
Một binh sĩ bên cạnh La Lam nhỏ giọng nói:
- Ông chủ, trưởng quan Khánh Chẩn thật sự không cần chúng ta?
- Ngậm cái mồm thối của ngươi lại.
La Lam tức giận:
- Khánh Chẩn sẽ không làm thế!
- Vậy đây là…
Binh sĩ do dự.
La Lam thở dài:
- E rằng người ra lệnh trong quân đã không còn là Khánh Chẩn nữa.
La Lam hiểu rõ Khánh Chẩn nhất. Hắn biết Khánh Chẩn sẽ không hố hắn.
Như vậy chỉ có một đáp án: Người ra quyết định lui binh không phải Khánh Chẩn.
Lúc trước Khánh thị không đụng tới Khánh Chẩn là vì chả muốn lâm trận đổi tướng, làm chậm trễ tình hình chiến đấu.
Mà bây giờ Lý thị đã tan tác, tất nhiên Khánh Chẩn không còn chỗ lợi dụng. Vì thế họ có mới nới cũ.