Đệ Nhất Danh Sách

Chương 339: Thổ Phỉ Bành Trướng

Chương 339: Thổ Phỉ Bành Trướng
Khu quân cư nhỏ có chừng vài trăm lưu dân. Nhâm Tiểu Túc thấy phía xa xa lò gạch có vài đứa nhỏ chạy loạn. Xem ra thời gian khu quần cư này tồn tại không ngắn.
Sông ngòi nhỏ của Hà Cốc có rất nhiều. Nhâm Tiểu Túc cứ tưởng nơi có sông ngòi chằng chịt thì cây cối sẽ xanh tốt lắm, nhưng mà Hà Cốc thì không.
Phần lớn mặt đất đã bị thoái hóa, nơi sông ngòi đi qua cuốn trôi bùn đất hai bên bờ. Có lẽ qua vài năm nữa sông ngòi sẽ tạo thành đường lõm, mùa khô hạn hay khi sông đổi tuyến chảy, mặt đất chỉ còn lại dấu vết như lòng chảo mà thôi.
Mặt đất khắp nơi như bị sông ngòi cắt ra thành nhiều phần.
Nơi đám lưu dân ở tương đối bằng phẳng, thích hợp trồng hoa màu.
Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận tính ở lại đây một thời gian, tìm hiểu một chút về nạn trộm cướp nơi này.
Kết quả trong lúc đám Nhâm Tiểu Túc đang nói chuyện, phương xa có bụi mù bay lên, nhìn chẳng khác nào cơn bão nhỏ.
Một đại thẩm khẩn trương nói:
- Tại sao lại tới nữa, đó là người ở phe nào?
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Là thổ phỉ tới sao?
- Đúng rồi, bụi mù kia là do họ lái mô tô mà thành…
Đại thẩm nói xong thì chạy tới một hướng khác và hô to:
- Mau dẫn mấy đứa nhỏ về hầm.
Chỉ thấy ở phương xa, đội ngũ thổ phỉ nhanh chóng tiến lại gần. Dần dà, mọi người đã thấy được thân ảnh của họ. Đám dã thú hồi trên xe mô tô như dã thú với cơ bắp cuồn cuộn. Âm thanh của động cơ và bô xe chẳng khác nào tiếng gầm thét của động vật cả.
Một màn này trông cực kỳ thô kệch và bạo lực.
Xa xa, mọi người nghe tiếng rống hưng phấn của thổ phỉ. Lưu dân trong mắt chúng chẳng khác nào con mồi cả.
Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận liếc nhìn nhau, ý định sẽ ở đây quan sát trước!
Nhóm lưu dân như đã sớm có kinh nghiệm. Mọi người giấu mấy đứa nhỏ đi thì đứng xếp hàng trên đất bằng, cứ như đang nghênh tiếp trưởng quan vật. Chỉ có điều đội ngũ xiêu vẹo, tâm tình khác nhau mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc đếm đếm thì thấy đội thổ phỉ này có hơn 20 người. Căn bản cũng không tính là thế lực gì tại Hà Cốc cả. Chỉ là không biết tại hang ổ thì còn bao nhiêu người nữa.
Chỉ thấy đám thổ phỉ cưỡi mô tô chạy vòng quanh lưu dân gào thét. Đây là hành vi thị uy của thổ phỉ, mỗi vòng chạy của họ sẽ dần nhỏ lại, mà đám lưu dân vì sợ hãi mà dần co lại thành một nhúm.
Dần dà, sắc mặt mỗi người lộ ra nỗi sợ hãi. Bấy giờ đội ngũ thổ phỉ mới dừng lại. Một người nhảy xuống xe, kéo khăn quàng cổ che nửa mặt dưới của mình xuống:
- Các ngươi trồng trọt ở đây?
- Đúng đúng đúng…
Có lưu dân hoảng hốt nói:
- Đã ở đây nhiều năm rồi!
- Trồng trọt để làm gì…
Thổ phỉ kai nhổ một nước bọt, phun cát trong miệng ra, cười nói:
- Ta thấy nơi này của các người có không ít người lớn. Nam tử hán đại trượng phu từ nhỏ phải là hào tình vạn trượng. Mỗi ngày trốn ở đây trồng trọt thì có tiền đồ gì?
- Không trồng trọt thì lấy gì mà ăn…
Một lưu dân thấp giọng nói:
- Chúng ta cảm thấy trồng cây hái quả có thể nuôi sống bản thân là tốt lắm rồi.
- Từ hôm nay trở đi, các ngươi theo ta lăn lộn…
Đầu lĩnh thổ phỉ vỗ ngực nói:
- Đi theo ta sẽ được ăn ngon nhậu nhẹt. Trước kia tập đoàn khi dễ các ngươi, về sau cùng ta khi dễ tập đoàn!
Nhâm Tiểu Túc quan sát đám người này liền nghĩ tới những điều Dương Tiểu Cận nói. Mô tô của họ tám phần còn mới, súng tự động trên tay càng mới hơn cả mô tô, vừa nhìn là biết chưa xài được bao lâu.
Khoa trương hơn, nhiều người mang tận hai cây súng, cứ như không thiếu sung để dùng vậy.
Có lẽ trang bị mới khiến chỉ hơn 20 người cũng dám nghĩ tới chuyện khi dễ tập đoàn…
Nhóm lưu dân nghe xong liền sợ:
- Chúng ta không cần đánh nhau với tập đoàn. Chúng ta chỉ cần trồng trọt sống qua ngày là được.
Bấy giờ sắc mặt đầu lĩnh thổ phỉ trầm xuống:
- Không đánh cũng phải đánh. Các huynh đệ, áp giải chúng về cho ta!
Nhâm Tiểu Túc sững sờ, hắn không ngờ đối phương lại dám cướp người. Đại khái do có nhiều súng, mà súng còn nhiều hơn người nên đám thổ phỉ này muốn mở rộng quy mô.
Việc này chắc chắn có liên quan tới việc nội loạn của thổ phỉ. Bây giờ cả khu Hà Cốc đều loạn, mọi người bắt đầu phá luật rồi!
- Đi với họ không?
Nhâm Tiểu Túc thấp giọng hỏi.
- Đi thôi…
Dương Tiểu Cận đáp:
- Nói không chừng có thể biết thêm tin tức về thực trạng của Hà Cốc. Hơn nữa họ chỉ có hơn 20 người. Chung ta muốn đi học không cản được.
- Ý ta là, bằng không chúng ta tiêu diệt chúng luôn cho rồi…
Nhâm Tiểu Túc thầm nói.
Dưới tình huống bị súng đe dọa, nhóm lưu dân chỉ đành xuống hầm dẫn đám nhỏ theo rồi một đường đi về phía bắc dưới sự áp giải của bọn thổ phỉ.
Đầu lĩnh cưỡi mô tô lái song song lưu dân đi bộ. Mô tô vang lên tiếng cạch cạch. Hắn đắc ý hô:
- Chắc các người cảm thấy Kim Lam ta hống hách lắm hả. Do các người là khu quần cư ở chỗ xa nhất phía bắc nên không biết, hiện tại khu quần cư ở phương bắc đã sớm bị các thế lực phân chia. Dù hôm nay chúng ta không tới thì ngày mai cũng có người khác tới
- Thế nhưng chúng ta không muốn chiến tranh.
Vẻ mặt lưu dân như đưa đám nói.
- Có ai biết cách chiến đấu không? Súng đạn đầy đủ, các người không muốn đánh nhau vẫn có thể làm chuyện khác.
Kim Lam cười ha hả nói.
Cũng không biết chuyện khác là chuyện gì. Thế nhưng những lời này chứng thực suy đoán của Nhâm Tiểu Túc. Xem ra súng đạn nhiều quá dùng không hết nên họ mới bắt đầu cướp người.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc bỗng nghĩ tới, không biết đám Khánh Chẩn đưa bao nhiêu súng đạn tới nơi này mà bây giờ cả Hà Cốc loạn thành một đoàn rồi.
Cứ thế, Hà Cốc nhất định có rất nhiều người chết.
Cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm nhỏ, trước giờ đều là vật.
Sau chiến loạn, e rằng cả Hà Cốc sẽ hợp thành một thể, sinh ra một tổ chức cực kỳ lớn.
Đây chính là mục đích của Khánh Chẩn, dùng vũ lực thanh trừ “tạp chất” ở Hà Cốc. Từ đó thống nhất thổ phỉ ở đây? Rồi nắm giữ lực lượng này trong tay?
Mà Khánh Chẩn chỉ cần cung cấp súng đạn, để một đám thổ phỉ không ngừng bành trướng là được.
Thổ phỉ không có súng trường tự động nhưng tập đoàn thì có nhiều lắm, súng đạn gì đó đều là thứ không đáng tiền trong mắt họ.
Dù không có chứng cớ, thế nhưng Nhâm Tiểu Túc đã xác định việc này nhất định là do Khánh Chẩn gây nên chứ chẳng còn ai khác.
Hơn nữa, Nhâm Tiểu Túc chắc chắn, địa khu Hà Cốc có người của Khánh Chẩn để chỉnh hợp lực lượng thổ phỉ thành một khối hoàn chỉnh.
Lúc này, vì Dương thị và Lý thị chiến tranh ở phía nam nên phòng ngự phương bắc là yếu nhất. Mỗi hàng rào chỉ lưu lại một đoàn binh sĩ mà thôi
Nếu có thể để quân thổ phỉ xuôi nam, tuy không công phá được hàng rào nhưng nhà xưởng bên ngoài sẽ tổn hại nghiêm trọng, đủ khiến ba năm tới kinh tế Dương thị bị ép tới tận cùng.
Mà lúc này, e rằng Dương thị còn tưởng thổ phỉ phía bắc chẳng đáng để vào mắt. Chung quy chẳng có tập đoàn nào xem trọng thổ phỉ các, cứ xem đám thổ phỉ là trẻ con nghịch bùn ở phía bắc mà thôi.
Tông thị, Dương thị phải đối đầu với đối thủ như Khánh Chẩn, e rằng đau đầu lắm đây.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất