Chương 399: Thư Kháng Nghị
Trong bộ chỉ huy, Chu Ứng Long dùng ngữ khí thành khẩn nói với Trương Tiểu Mãn:
- Ngày hôm qua ta gửi báo cáo trao chiến đấu lên trên, hôm nay Tư lệnh đã gửi lời khen với các ngươi. Đây là điều rất đặc biệt, nói rõ Tư lệnh xem trọng mọi người.
Trương Tiểu Mãn được sủng mà sợ:
- Tư lệnh nói thế nào?
- Là như vầy, lúc trước, trên thực tế quân hàm của ngươi đã cao hơn nửa cấp. Nhưng vì Tiêm Đao Liên là quân tăng cường nên đãi ngộ ngươi tăng nhưng chức vụ lại không có biến hóa gì.
Chu Ứng Long nói tiếp:
- Lần này ngươi lập được đại công, phòng cán bộ đã bắt đầu bàn bạc về chuyện của ngươi…
Nghe tới đây, Trương Tiểu Mãn liền biết có chuyện gì:
- Ta không muốn rời khỏi Tiêm Đao Liên!
Chu Ứng Long sửng sốt một chút:
- Đây là chuyện tốt, sao ngươi lại không vui?
- Hiện tại là thời điểm Tiêm Đao Liên sẽ đánh những trận rất ác liệt. Ta là Đại đội trưởng mà rời đi thì làm sao? Cho có rời đi cũng phải đợi sau khi chiến tranh chấm dứt.
Trương Tiểu Mãn cao giọng quát.
- Ngươi rống cái gì mà rống…
Chu Ứng Long không vui:
- Hiện tại ta chỉ hỏi ý ngươi thôi, vốn là chuyện tốt, vào miệng ngươi lại thành cái gì thế này.
- Doanh trưởng, có phải Tư lệnh muốn thăng chức cho Nhâm Tiểu Túc không? Như vậy cũng được, để ta làm binh sĩ trong Tiêm Đao Liên là được.
Trương Tiểu Mãn nói:
- Ta cam tâm tình nguyện để hắn làm Đại đội trưởng, thế nhưng ta không muốn rời khỏi Tiêm Đao Liên.
Chu Ứng Long xem như không còn cách nào khác. Trường không nguyện ý thăng mà muốn ở lại trong đội như Trương Tiểu Mãn có không ít trong cứ điểm 178 này rồi.
Bất quá Chu Ứng Long nói:
- Ngươi vẫn là Đại đội trưởng của Tiêm Đao Liên. Việc này không liên quan tới Nhâm Tiểu Túc. Khen thưởng của các ngươi đã có rồi, toàn bộ đều là Tam đẳng công, chỉ có Nhâm Tiểu Túc là không có thôi.
- Tại sao?
Trương Tiểu Mãn chấn kinh:
- Vì hắn là người được Tư lệnh chọn nên đối xử với hắn hà khắc như thế à?
Việc này khiến Trương Tiểu Mãn ngây ngẩn cả người. Nguyên lai hắn còn tưởng bản thân phải người vị trí này cho Nhâm Tiểu Túc, tuy hắn cũng không nghĩ Nhâm Tiểu Túc sẽ lên chức nhanh như thế.
Ai dè kết quả thì ngược lại hoàn toàn, toàn bộ người của Tiêm Đao Liên đều được khen ngợi, duy chỉ có Nhâm Tiểu Túc là không.
- Được rồi, ý nghĩ của Tư lệnh chúng ta không hiểu đâu. Ngươi về trước đi, buổi tối chúng ta bắt đầu nghi thức thụ huân.
Chu Ứng Long vẫy tay.
Trương Tiểu Mãn không yên quay lại đại đội, tiếp tục chạy với mọi người. Thế nhưng cả bọn đều nhìn ta Trương Tiểu Mãn có tâm sự.
- Đại đội trưởng, Doanh trưởng kiếm ngươi có việc gì thế?
Tiêu Tiểu Thần hỏi:
- Chung quy chúng ta cảm thấy ngươi có tâm sự.
Trương Tiểu Mãn nói:
- Vì đánh được Định Viễn và quan ải nên Tư lệnh quyết định trai Tam Đẳng Công cho từng người trong đội.
- Đây là chuyện tốt mà.
Tiêu Tiểu Thần nở hoa trong lòng:
- Không chừng đánh giặc xong, cả Tiêm Đao Liên chúng ta đều trở thành quan quân đấy.
- Tốt cái gì mà tốt…
Trương Tiểu Mãn nói:
- Nhưng chỉ có một mình Nhâm Tiểu Túc là không có Tam đẳng công.
Lời này vừa dứt, mọi người ngơ ra:
- Vì sao? Dù Nhâm Tiểu Túc không nói rõ trong báo cáo nhưng mọi người đều có Tam đẳng công, vì sao hắn không có? Có phải báo cáo có vấn đề không? Hay chúng ta tìm Doanh trưởng nộp lại một phần báo cáo khác đi?
-Đúng thế, chúng ta đi tìm Tư lệnh đi! Việc này không công bằng!
- Nhâm Tiểu Túc liều mạng vì mọi người. Nếu không có hắn, dù mọi người có leo lên được sau núi cũng không khiến hang ổ thổ phỉ có tổn hại gì nhiều
Tiêu Tiểu Thần cấp bách nói:
- Trong trận này, hắn là người lập công đầu đấy!
Mọi người đều nhìn Nhâm Tiểu Túc, kết quả Nhâm Tiểu Túc vừa cười vừa nói:
- Không sao đâu, công lao của ta có hay không cũng được, không cần tìm Tư lệnh giúp ta làm gì. Không phải các ngươi từng nói, trong quân đội, phục tùng cấp trên là thiên chức. Phía trên an bài thế nào liền nghe theo như vậy là được rồi.
Trương Tiểu Mãn như luyện sắt không thành thép nói:
- Ngươi cũng phải biết tranh dành cho bản thân một chút chứ!
- Có gì tốt mà tranh giành đâu…
Nhâm Tiểu Túc vừa cười vừa chạy về phía trước:
- Mau chạy đi. Bằng không một lát không kịp giờ ăn cơm đâu.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói gì cho tốt.
…
Nghi thức thụ huân vào buổi tối tương đối quan trọng. Lần thụ huân này được coi như một lần đại hội động viên với binh sĩ, dùng để củng cố quân tâm.
Trừ Nhâm Tiểu Túc, Trương Tiểu Mãn gọi tất cả binh sĩ Tiêm Đao Liên vào:
- Các ngươi nghe cho kĩ, nếu chúng ta cùng nhau ký vào bản kháng nghị, khiến Tư lệnh mất hưng, e rằng sau này tiền đồ trong quân của chúng ta sẽ không ổn đâu.
- Ta không tin, Tư lệnh không phải người như thế. Hắn sẽ nghe lời đề nghị của chúng ta…
Tiêu Tiểu Thần chối bỏ:
- Dù sao ta cũng sẽ ký tên, công lao này là của Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc không tranh thì chúng ta tranh cho hắn.
Trương Tiểu Mãn nói:
- Đi, ta ký với các người. Cùng nhau ký tên!
Để một đám hán tử cúi đầu ký tên vào thư kháng nghị cũng coi như làm khó họ rồi.
Bấy giờ, Trương Cảnh Lâm đã tới căn cứ, hắn đang họp với tướng lãnh của các Đại đội. Khi nói tới việc làm thế nào để vượt sông ở vịnh Bắc thì một lính cần vụ đi vào và nói:
- Sĩ quan của Tiêm Đao Liên tới, nói là đại diện toàn thể Tiêm Đao Liên đưa thư kháng nghị.
Trương Cảnh Lâm cười cười:
- Không phải đã cấp cho họ Tam đẳng công rồi hả? Kháng nghị cái gì chứ, để họ vào đi.
Một tướng lãnh khác nhỏ giọng nói:
- Vậy chúng ta ra ngoài trước nhé Tư lệnh?
- Không cần…
Trương Cảnh Lâm lắc đầu:
- Nghe thử các huynh đệ của Tiêm Đao Liêm kháng nghị cái gì đi.
Trương Tiểu Mãn dẫn theo đám Tiêu Tiểu Thần tiến vào doanh trướng chỉ huy.
Trương Cảnh Lâm cười nói:
- Nói đi, công thần thắng trận đầu của chúng ta muốn kháng nghị cái gì nào?
- Đây là thư kháng nghị của chúng ta…
Trương Tiểu Mãn đưa thư kháng nghị cho Trương Cảnh Lâm:
- Chúng ta cảm thấy đãi ngộ với Nhâm Tiểu Túc rất bất công. Chúng ta muốn nộp lại báo cáo chiến đấu, hắn mới là công thần của trận chiến này.
- À…
Trương Cảnh Lâm gật đầu nhìn lạc khoản* và chữ ký của toàn thể binh sĩ Tiêm Đao Liên, hắn nói:
- Ý của các ngươi là, các ngươi ngụy tạo báo cáo chiến đấu. Trương Tiểu Mãn, Tiêu Tiểu Thần các ngươi cố tình nói khoác về công lao của mình?
*Dòng chữ nhỏ ghi ngày tháng và tên người vẽ tranh, đi câu đối, dựng bia, v.v., thường là ở góc phía dưới
Trương Tiểu Mãn cắn răng nói:
- Dù Tư lệnh xử phạt chúng ta thì chúng ta cũng nhận. Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc thật sự có công, ngài không thể phát cho chúng ta mỗi người một cái Tam đẳng công mà bỏ qua hắn được. Đây chẳng phải vả mặt chúng ta ư.
Trương Cảnh Lâm bình tĩnh nói:
- Đối với những chuyện gian đối như giả tạo báo cáo chiến đấu, người gây tội sẽ bị chỉ trích trước toàn quân, hủy bỏ tất cả Tam đẳng công các ngươi nhận được kỳ này. Dù các ngươi là công thần cũng không ngoại lệ. Về phần Nhâm Tiểu Túc, ta đã biết trước rồi.
Đám Trương Tiểu Mãn như người ngủ mơ nằm mộng, không hiểu gì cả.
Nói chuyện xong, cả đám bị lính cần vụ dẫn khỏi lều trại. Trương Cảnh Lâm cười nhẹ, cầm thư kháng thị đưa cho các tướng lãnh khác xem:
- Xem thử một chút.
Chu Ứng Long ngồi ở hàng cuối. Trong lòng hắn tự nhủ, trông tâm tình Trương tư lệnh thật sự rất tốt. Rõ ràng muốn cho đám tướng lãnh biết, ông ấy chọn Nhâm Tiểu Túc là có lý do.
Chỉ là một binh sĩ vừa gia nhập đại đội, đối phương có tài đức gì lại được một đám chiến hữu từ bỏ Tam đẳng công mà kháng nghị giúp hắn?
So với những gì họ tưởng, Nhâm Tiểu Túc rất được lòng người trong đội Tiêm Đao Liên.
Nếu ngươi thật sự là ánh sáng, cuối cùng ngươi sẽ gặp được ánh sáng sau tầng mây đen.