Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 738-742

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

738: Thuấn Không Nhất Kiếm!


             Một tấm khiên tròn màu đen tuyền lập tức ngưng tụ thành hình trước mặt y.  

Advertisement

             Phập phập phập...  

             Năm thanh phi kiếm của Diệp Huyên bị tấm khiên cản lại, nhưng bản thân hắn lại bất thình lình xuất hiện trước mặt Nam Sơn ngay sau đó, kiếm đã vung lên chỉ chờ chém xuống.  

Advertisement

             Uỳnh!  

             Tấm khiên chia năm xẻ bảy trong nháy mắt. Nam Sơn không ngừng thối lui, chưa được mấy bước lại thấy một thanh kiếm lao ra từ không gian xung quanh.  

             Thuấn Không Nhất Kiếm!  

             Sắc mặt Nam Sơn trắng bệch, không dám giữ sức nữa mà vội vã đập tay xuống đất: “Trượng Diệt Băng!"  

             Ầm!  

             Không gian trong vòng một trượng quanh y sụp đổ trong nháy mắt, những thứ ở bên trong nó - bao gồm kiếm của Diệp Huyên - cũng vụn vỡ theo.  

             Phần không gian ấy nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, nhưng sắc mặt Nam Sơn đã không còn hột máu.  

             Vào giây phút Diệp Huyên lại xuất hiện trước mặt y, một lão già cũng hiện thân.  

             Đại trưởng lão!  

             Diệp Huyên dừng lại, môi khẽ nhếch lên: “Đại trưởng lão có ý gì?"  

             Ông ta trầm giọng đáp: “Ngươi thắng”.  

             Diệp Huyên nghe thế thì khẽ cười: “Nhưng chính miệng y nói có y không có ta, có ta không có y cơ mà!"  

             "Xem như nể mặt lão phu, tha cho y một mạng, được không?"  

             Trước cái nhìn của Đại trưởng lão, Diệp Huyên ngẫm nghĩ một hồi mới nói: “Sau này y sẽ trả thù ta”.  

             "Không! Nếu y còn dám ghi hận ngươi, lão phu sẽ tự tay lấy mạng y”.  

             Đại trưởng lão bèn quả quyết phủ nhận rồi nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời.  

             Diệp Huyên mới bật cười: “Ta dĩ nhiên sẽ nể mặt Đại trưởng lão rồi. Nhưng nhẫn chứa vật của y phải thuộc về ta”.  

             Ánh mắt của Đại trưởng lão lia về phía sau. Nam Sơn im thin thít một hồi lâu rồi cong ngón tay lại, hai chiếc nhẫn lơ lửng bay đến trước mặt Diệp Huyên.  

             Vẻ thức thời không chút phản kháng này khiến hắn cau mày nhưng cũng không nghĩ nhiều. Hắn nhìn lướt qua hai chiếc nhẫn, trong đó có chừng ba trăm nghìn viên Tử Nguyên Tinh, hơn chín món báu vật cấp Thiên và một số đồ linh tinh khác.  

             Cầm lấy cặp nhẫn, Diệp Huyên cười với Đại trưởng lão: “Vậy ta đi trước đây, Đại trưởng lão”.  

 


739: Diệp Huynh Không Giận À?


             Thấy hắn đi đến, đám Tiêu Qua và Lý Xuyên gần đó nhanh chóng chạy đến.  

             Diệp Huyên cười ha hả: “Đi ăn mừng thôi nào!"  

             Cả bọn hân hoan cười nói rồi cùng nhau biến mất.  

Advertisement

             Ngược lại, sắc mặt đám người Bạch Linh lại khó coi vô cùng.  

             Đại trưởng lão nhìn Nam Sơn vẫn đang im lặng phía sau: “Còn không cam lòng ư?"  

Advertisement

             Thấy y không hé răng, ông ta tiếp tục: “Ngươi vừa đạt đến Nguyên Cảnh, không biết chút gì về Nguyên Lực. Chiêu mạnh nhất của ngươi là Trượng Diệt Băng, nhưng không ngờ ngươi lại phải dùng đòn sát thủ này để bảo vệ mình”.  

             Nam Sơn khàn giọng đáp: “Quả thật không cam”.  

             "Nếu ngươi nhìn theo một góc độ khác có lẽ sẽ cam tâm. Kiếm kỹ của hắn không hề yếu so với Trượng Diệt Băng của ngươi, hơn nữa đường kiếm lại quỷ quyệt. Trong chiêu dùng để đánh bại ngươi đó, hắn có thể âm thầm dung nhập những thanh kiếm ấy vào không gian, rồi lại dùng lực lượng không gian thúc giục kiếm... Có thể nói, khả năng vận dụng lực lượng không gian của hắn còn hơn một số cường giả Phá Không Cảnh”, Đại trưởng lão lắc đầu: “Chưa kể, ngươi không để ý hắn vẫn chưa dùng đến át chủ bài sao?"  

             Câu này của ông ta khiến Nam Sơn biến sắc.  

             Y không khỏi để tay lên ngực, tự hỏi Diệp Huyên đã dùng hết toàn lực chưa.  

             Câu trả lời là chưa.  

             Đại trưởng lão tiếp lời: “Nam Sơn, đừng đến chọc hắn trong ba năm kế tiếp, bằng không lão phu tất lấy mạng ngươi. Sau ba năm đó, có hai thái cực sau có thể diễn ra: hoặc là ngươi không thèm đến gây sự với hắn, hoặc là ngươi không dám gây sự với hắn. Trước lúc đó, ngươi không được phép đi tìm hắn”.  

             Nói rồi, ông ta bỏ đi, để lại Nam Sơn lặng lẽ tại chỗ.  

             Từ phía sau, Nguyên Sư đi đến bên y, thấp giọng thở dài: “Nếu ngươi thật sự nắm giữ Nguyên lực trong tay thì có lẽ có thể đánh bại hắn, nhưng trước đó thì không được. Ngay cả ta cũng phải thận trọng trước kiếm kỹ của tên đó, ngươi mà dám lén lút đi tìm hắn thì chỉ có con đường chết!"  

             Bỏ lại những lời này rồi, ông ta xoay gót rời đi.  

             Sau một hồi trầm mặc, Nam Sơn cũng đứng dậy đi mất.  

             Cùng lúc đó, Diệp Huyên, Lý Xuyên và bọn Cát Thu đang quây quần trong nhà hắn.  

             Giữa bữa tiệc, Tiêu Qua bỗng thấp giọng thở dài: “Đại trưởng lão đột nhiên ra tay thật sự là có chút bất công”.  

             Diệp Huyên chỉ cười cười không nói.  

             Tiêu Qua nhìn hắn: “Diệp huynh không giận à?"  

             Diệp Huyên hỏi lại: “Giận gì chứ?"  

             Tiêu Qua thấp giọng nói: “Hậu hoạn vô cùng!"  

             Diệp Huyên lại cười: “Ta có thể đánh bại hắn một lần, cũng có thể đánh bại hắn lần nữa”.  

             Thật ra khi ấy hắn cũng rất muốn giết Nam Sơn để diệt trừ hậu họa, nhưng hắn biết hành động đó sẽ không khác gì một cái tát vào mặt Đại trưởng lão giữa thanh thiên bạch nhật. Nếu hắn không chịu nể mặt, ông ta nhất định sẽ ra tay ngăn cản, khi ấy tình hình sẽ tồi tệ hơn.  

             Ngược lại, tha cho Nam Sơn một mạng mới càng đem lại nhiều lợi ích.  

             Hậu hoạn ư? Như đã nói, hắn có thể giết Nam Sơn một lần, cũng có thể giết y trăm nghìn lần.  

             Như chợt nghĩ ra gì đó, Diệp Huyên bỗng đứng bật dậy: “Đến tháp Tử Hỏa!"  

             "Tháp Tử Hỏa?", bọn Tiêu Qua ngước nhìn đầy sửng sốt: “Để làm gì? Tu luyện sao?"  

             Khóe môi Diệp Huyên cong lên: “Từ giờ trở đi, địa bàn của Nam Sơn là của chúng ta, tất nhiên phải qua đó tiếp quản rồi”.  

             Sau một phen sững rờ, những người khác lập tức mừng như mở cờ trong bụng.  

             Nam Sơn chiếm cứ một khu vực khá tốt ở tầng thứ ba, nếu lấy được nó thì việc tu luyện của họ sẽ tốt hơn nhiều lần.  

             Diệp Huyên nhanh chóng đưa cả bọn đến tháp Tử Hỏa. Khi bước vào, hắn cảm nhận được một luồng linh lực hồn hậu có phần nóng cháy và bá đạo.  


740: Ngươi muốn tập trung họ lại?


             Khi họ đến địa bàn của Nam Sơn thì y không có mặt ở đó, đám Bạch Linh nhìn thấy Diệp Huyên thì biến sắc.  

             Hắn nở nụ cười: “Chư vị, chỗ này là của ta rồi”.  

Advertisement

             Tuy sắc mặt đám Bạch Linh xấu xí vô cùng nhưng không ai dám phản kháng, nhanh chóng chạy biến.  

             Tiêu Qua thấy thế thì cười ha hả, tự tin nói: “Nếu ngày nào cũng có thể tu luyện ở đây thì chỉ cần tối đa ba năm thôi là chúng ta sẽ đạt đến Nguyên Cảnh rồi!"  

Advertisement

             Diệp Huyên nhìn bọn họ một lượt. Những người này đều là thiên tài, về sau chắc chắn sẽ đạt được thành tựu khổng lồ.  

             Nghĩ đến đây, bỗng hắn nảy ra một ý tưởng, nói với Tiêu Qua: “Tiêu huynh, ngươi còn quen biết bao nhiêu học viên nội viện nữa?"  

             Tiêu Qua nhìn hắn: “Ngươi muốn tập trung họ lại?"  

             Diệp Huyên gật đầu: “Có được không?"  

             Sau một phen ngẫm nghĩ, Tiêu Qua gật đầu: “Tất nhiên là được rồi! Cứ cách một khoảng thời gian thì học viện sẽ giao nhiệm vụ cho chúng ta, càng đông càng chiếm ưu thế, cũng sẽ không sợ bị chèn ép trong nội viện”.  

             Diệp Huyên cười: “Nơi này đủ chỗ cho khá nhiều người. Ngươi giúp ta đi liên hệ một phen xem có còn ai bằng lòng gia nhập với chúng ta hay không, nhưng đừng chọn những kẻ nhân phẩm tồi tệ”.  

             "Được!", Tiêu Qua cười đáp rồi hỏi: “Nếu ngươi đã muốn lập nhóm, chi bằng đặt tên gọi luôn?"  

             Diệp Huyên suy tư một hồi rồi tuyên bố: “Vậy gọi là Tú Môn đi! Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tú!"


             Tú Môn!  

             Thật ra Diệp Huyên tạo ra Tú Môn này có thể nói là nhất thời nổi hứng.  

             Sau khi nhìn thấy mấy người Tiêu Qua ở bên cạnh, Diệp Huyên biết những người này khác với học viên của học viện Đạo Nhất, học viên của học viện Đạo Nhất rất khó theo kịp bước chân của hắn, nhưng mấy người Tiêu Qua thì khác. Những người này thật sự đều là yêu nghiệt, thành tựu trong tương lai của bọn họ chưa chắc thấp hơn Diệp Huyên!  

             Lăn lộn ở bên ngoài, quen biết thêm vài người bạn, chắc chắn là không có chỗ xấu!  

             Bây giờ Diệp Huyên nắm giữa địa bàn của Nam Sơn, cộng thêm việc lúc trước hắn chiến thắng Nam Sơn, vì thế, tiếng tăm của hắn ở nội viện lúc này có thể nói là vô cùng cao.  

             Ở nội viện, muốn những thiên tài này tự nguyện đi theo chắc chắn phải có hai điều, thứ nhất là thực lực, thứ hai là lợi ích!  

             Hai điều này Diệp Huyên đều phù hợp, vì thế, Tiêu Qua lại kéo đến một vài người, mà bây giờ, Tú Môn của Diệp Huyên đã có tới chín thành viên.  

             Thấp nhất đều là Phá Không Cảnh, không đúng, ngoài Diệp Huyên ra!  

             Trong hang đá, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, ở xung quanh hắn tràn đầy năng lượng Tử Hỏa cực kỳ nồng đậm, năng lượng này thật sự còn tốt hơn linh khí bình thường rất nhiều!  

             Lúc này, hắn đã biết vì sao có nhiều người muốn vào học viện Đạo Nhất, muốn vào nội viện như thế rồi.  

             Vì tu luyện ở đây thật sự nhanh hơn bên ngoài gấp mấy lần!  

             Mà điều này cũng khiến Diệp Huyên có suy nghĩ phải nhanh chóng đột phá Phá Không Cảnh, trận chiến với Nam Sơn lúc trước vẫn khiến hắn cực kỳ vất vả!  

             Nếu không phải sử dụng Không Gian Chi Kiếm, hắn hoàn toàn đánh không lại Nam Sơn, vì cao thủ có cảnh giới như Nam Sơn đã có thể dễ dàng hủy đi kiếm bậc Thiên của hắn rồi! Hơn nữa rõ ràng Nam Sơn chỉ vừa đến Nguyên Cảnh, nếu không, dù hắn có sử dụng Không Gian Chi Kiếm, e rằng cũng khó có thể chiến thắng đối phương.  


741: Không thể đi tiếp được nữa!


             Chênh lệch cảnh giới!  

             Vấn đề lớn nhất của hắn bây giờ chính là cảnh giới thấp!  

             Mà muốn đột phá Phá Không Cảnh, chỉ dựa vào những năng lượng này của tháp Tử Hỏa là không đủ, hắn còn cần có kiếm nữa!  

Advertisement

             Còn cần không ít kiếm bậc Thiên thượng phẩm!   

             Diệp Huyên kiểm tra tài sản của mình bây giờ, có tổng cộng chín thanh kiếm, khoảng một triệu sáu Tử Nguyên Tinh!  

             Mà một thanh kiếm bậc Thiên thượng phẩm có giá khoảng ba mươi nghìn viên Tử Nguyên Tinh. Nói cách khác, với số tiền hắn có bây giờ, có thể mua được mấy chục thanh kiếm!  

             Nhưng trực giác cho hắn biết, có lẽ còn chưa đủ!  

Advertisement

             Theo cảnh giới tăng lên, yêu cầu của hắn với kiếm, dù là số lượng hay chất lượng cũng ngày càng cao, điều này khiến hắn rất phiền não!  

             Bây giờ mỗi lần hắn đột phá đều sẽ cần một khoảng tiền khổng lồ!  

             Nghèo!  

             Vừa nghĩ đến việc đột phá Phá Không Cảnh, Diệp Huyên đã cảm thấy mình cực kỳ nghèo.  

             Kiếm tiền!  

             Phải kiếm tiền!  

             Hình như nhớ đến điều gì, Diệp Huyên tìm Tiêu Qua, hỏi: “Lúc trước ngươi từng nói với ta, trong tháp Tử Hỏa này có Tử Hỏa Tinh?”  

             Tiêu Qua gật đầu, bên dưới tháp Tử Hỏa có một con đường tên là đường Tử Hỏa, ở nơi sâu trong đường Tử Hỏa có Tử Hỏa Tinh, nhưng rất nguy hiểm!”  

             “Nguy hiểm?”, Diệp Huyên hỏi: “Sao lại nguy hiểm?”  

             Tiêu Qua nặng nề nói: “Trong đường Tử Hỏa có hỏa độc, càng đi xuống, hỏa độc sẽ càng mạnh, hỏa độc này rất bá đạo, dù là người như chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ có thể chịu đựng một khắc ở bên dưới thôi”.  

             Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó hỏi: “Tử Hỏa Tinh này rất quý giá sao?”  

             Tiêu Qua cười khổ: “Vô cùng quý giá, nếu đổi thành Tử Nguyên Tinh, có thể nói, một viên Tử Hỏa Tinh sẽ đổi được một trăm viên Tử Nguyên Tinh, vì bên trong Tử Hỏa Tinh ẩn chứa rất nhiều năng lượng, gấp mất lần Tử Nguyên Tinh bình thường”.  

             Diệp Huyên suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Ta muốn đi đến đường Tử Hỏa một chuyến!”  

             Tiêu Qua ngây người: “Ngươi cần Tử Hỏa Tinh à?”  

             Diệp Huyên gật đầu: “Có hơi thiếu thốn”.  

             Tiêu Qua nặng nề nói: “Chỗ kia thật sự rất nguy hiểm, dù là mấy người Đại trưởng lão cũng không thể đi vào”.  

             Diệp Huyên cười nói: “Yên tâm, nếu không chịu được nữa thì ta sẽ lùi về, sẽ không liều mạng đâu”.  

             Tiêu Qua gật đầu: “Vậy ngươi cẩn thận một chút!”  

             Diệp Huyên gật đầu, sau đó được Tiêu Qua dẫn đi tới đường Tử Hỏa, sau khi đến lối vào của đường Tử Hỏa, Tiêu Qua lập tức xoay người rời đi.  

             Diệp Huyên liếc nhìn đường Tử Hỏa, bên trong đỏ rực, sâu không thấy đáy.  

             Diệp Huyên hơi do dự, vì chỉ đứng trước lối vào hắn đã cảm nhận được một làn sóng nhiệt, mà bên trong làn sóng nhiệt này còn có một vài thứ khác, thứ này khiến hắn vô cùng khó chịu.  

             Hắn biết, đây chính là hỏa độc.  

             Sau một hồi im lặng, Diệp Huyên đi vào, cùng lúc đó, kiếm ý của hắn bắt đầu tản ra ngoài, những kiếm ý này bắt đầu bảo vệ quanh người hắn, sau khi có nó, những hỏa độc kia lập tức bị kiếm ý ngăn lại.  

             Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên thầm thấy vui vẻ, kiếm ý của hắn thật sự có thể chống đỡ những hỏa độc này.  

             Diệp Huyên bước nhanh hơn, sau khi đi được khoảng nửa canh giờ, vẻ mặt Diệp Huyên dần trở nên nặng nề, vì hắn phát hiện càng đi xuống, hỏa độc kia sẽ ngày càng mạnh, mạnh đến mức kiếm ý của hắn cũng sắp không chịu được.  

             Nhưng vẫn có thể kiên trì!  

             Diệp Huyên tiếp tục đi xuống, chẳng mấy chốc, hắn phát hiện ra một vài Tử Hỏa Tinh xung quanh đường đi, những Tử Hỏa Tinh này to bằng nắm tay, có màu đỏ đậm, ẩn chứa một năng lượng vô cùng tinh khiết, tựa như có một ngọn lửa đang cháy vậy!   

             Đáng tiếc số lượng cũng không nhiều, chỉ có mười mấy viên!  

             Quá ít!  

             Thịt muỗi cũng là thịt, Diệp Huyên lập tức cất đi, tiếp tục đi xuống, mà đường Tử Hỏa này tựa như không có điểm cuối vậy.  

             Lại một canh giờ nữa trôi qua, Diệp Huyên dừng lại, vì lúc này những kiếm ý xung quanh hắn đã bắt đầu bị ăn mòn!  

             Không thể đi tiếp được nữa!  

             Hắn rất muốn đi tới đích, vì càng đi xuống, Tử Hỏa Tinh càng nhiều, đến bây giờ, hắn đã lấy được gần nghìn viên Tử Hỏa Tinh rồi.


742: Xưng hô thế nào?


             Nhưng hắn biết không thể đi tiếp được nữa, vì nếu đi tiếp, hỏa độc xâm nhập vào người thì sẽ càng phiền phức hơn!  

             Hỏa độc?  

             Diệp Huyên đột nhiên ngây người!  

             Hỏa độc?  

Advertisement

             Không phải mình có khí hỗn độn sao?  

             Lúc này, Diệp Huyên nhớ đến khí hỗn độn!  

             Diệp Huyên đứng tại chỗ do dự một hồi, sau đó mở lòng bàn tay ra, một tia khí hỗn độn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, sau khi tia khí hỗn độn này xuất hiện, hỏa độc xung quanh hắn lại nhanh chóng lùi về sau, chẳng mấy chốc, hỏa độc quanh người hắn đã biến mất hết!  

Advertisement

             Thấy cảnh này, Diệp Huyên mừng như điên, khí hỗn độn này thật sự là khắc tinh của khí độc!  

             Có khí hỗn độn nên Diệp Huyên cũng không kiêng dè nữa, tiếp tục đi xuống, lúc này, tốc độ của hắn tăng nhanh, cùng lúc đó, những Tử Hỏa Tinh trên vách hai bên đường Tử Hỏa đều bị hắn lấy xuống.  

             Kiếm được một khoảng lớn rồi!  

             Tốc độ của Diệp Huyên càng lúc càng nhanh, khoảng nửa canh giờ sau, lúc này hắn đã thu thập được hơn ba nghìn viên Tử Hỏa Tinh, tương đương với ba trăm nghìn viên Tử Nguyên Tinh!  

             Mà càng đi xuống, Tử Hỏa Tinh càng nhiều!  

             Vì thế, Diệp Huyên tiếp tục đi xuống khoảng nửa canh giờ nữa, Diệp Huyên đang thu thập Tử Hỏa Tinh đột nhiên dừng lại, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông áo trắng đứng cách đó không xa, người đàn ông khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc bộ đồ màu trắng, bên hông hắn ta đeo một thanh trường đao có vỏ.  

             Tay trái của người đàn ông áo trắng cầm chặt lấy chuôi đao, đứng yên ở đó.  

             Diệp Huyên phát hiện, hắn ta đang chống đỡ những hỏa độc kia.  

             Đao quang!  

             Quanh người hắn ta có một quầng đao quang mỏng chống đỡ những hỏa độc xung quanh.  

             Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Diệp Huyên trở nên nặng nề.  

             Đối phương là đang sử dụng hỏa độc để tu luyện!  

             Quan trọng nhất là đối phương có thể dựa vào đao quang đi tới đây.  

             Quá mạnh!  

             Lúc này, người đàn ông áo trắng đột nhiên xoay người nhìn về phía Diệp Huyên, khi nhìn thấy Diệp Huyên, hắn ta hơi sửng sốt, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên: “Ngươi là?”  

             Diệp Huyên cười khẽ: “Diệp Huyên!”  

             Người đàn ông áo trắng lắc đầu: “Chưa từng nghe nói!”  

             Diệp Huyên cười nói: “Vừa mới vào nội viện!”  

             Người đàn ông áo trắng gật đầu, hắn ta quan sát Diệp Huyên một lúc: “Ngươi đi tới đây bằng cách nào?”  

             Diệp Huyên mở lòng bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.  

             “Kiếm tu?”, người đàn ông hỏi.  

             Diệp Huyên gật đầu: “Kiếm tu”.  

             Nói xong, hắn tiếp tục đi về phía trước, đi một cách rất thoải mái.  

             Thấy cảnh này, người đàn ông áo trắng ngây người, sau đó, vẻ mặt hắn ta trở nên nặng nề: “Diệp huynh, vì sao huynh lại di chuyển thoải mái thế? Huynh không sợ những hỏa độc này sao?”  

             Diệp Huyên dừng bước, cười nói: “Chỉ là hỏa độc, có gì phải sợ? Các hạ vẫn cần cố gắng hơn!”  

             Người đàn ông áo trắng trầm giọng đáp: “Thực lực này của Diệp Huyên… Khâm phục, khâm phục!”  

             Diệp Huyên cười nói: “Xưng hô thế nào?”  

             Hắn ta giới thiệu: “Minh Khôn”.  

             Diệp Huyên nói: “Minh Khôn huynh, ta đi trước một bước”.  

             Nói xong, hắn tiếp tục đi về phía trước.  

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất