Đế Quân

Chương 216: Già mà thành tinh (1)

Tuy nhiên, khi tiếng cười to kia vừa mới vang lên, có hai bóng người liền mạnh mẽ bắn ra từ trong đám người. Dưới sự liên thủ, hai đạo công kích hung hãn giống như đã biến thành một đạo đều cùng hướng về phía đầu Thu Chấn.

Một màn đột nhiên xuất hiện này làm cho tất cả mọi người hơi bị kích động ghê gớm. Nhưng trên khóe miệng Thu Chấn ngược lại là hiện ra một đường cong như đã sớm biết. Ở một bên khác, trong ánh mắt Võ Cuồng lại có được cùng sắc thái....

Nhìn hai bóng người đang bắn nhanh mà đến cùng với công kích hung hãn xuất phát từ chỗ bọn họ. Thu Chấn phảng phất không nghe thấy, ngược lại là nhìn về phía Võ Cuồng. Sau khi thoải mái cười một tiếng liền hỏi:

- Võ Cuồng lão ca, hai người này, ngươi tùy tiện chọn lựa một người đi?

Không đề cập tới ý tứ phía sau một câu nói kia của Thu Chấn, chỉ riêng cách xưng hô này, liền đã khiến cho mọi người, bao gồm cả người của Thu gia và Cuồng Đao Quán ở trong, đều kinh ngạc đến ngây người. Hai người bọn họ không phải cho tới nay là đối thủ sống chết sao, từ lúc nào lại trở nên thân mật như vậy, lại vẫn còn gọi nhau là lão ca?

Lần biến cố này khiến cho tất cả mọi người có loại cảm giác đầu óc không đủ dùng.

Mọi người của Cuồng Đao Quán, gương mặt của thiếu nữ La Linh ngay trong khoảnh khắc chợt tái nhợt đi. Nàng cũng thật không ngờ, một hồi đại chiến sinh tử giữa hai nhà hôm nay, hoá ra, chỉ là một màn ngụy trang. Ý đồ đích thực của hai lão gia hỏa thì ra là để dụ dỗ mộ vài người đến.

- Không sao cả, ngươi chọn trước !

Võ Cuồng cười nhạt đáp.

- Đã như vậy, thế thì lão phu liền không khách khí.

Thu Chấn cười lớn một tiếng, thân như tia chớp, trực tiếp xuyên qua công kích hung hãn đang tuôn trào dữ dội mà đến, rồi xuất hiện ở phía trước một bóng người. Âm thanh kia, đột nhiên như vọng ra từ trong Cửu U Địa Ngục:

- Phong Tam Nương, lần này đây, lão phu muốn cho ngươi nếm kết quả đã được con ta Thu Tấn nói trước khi chết !

Thu Tấn trước khi chết nói cái gì vậy? Hắn nói, "muốn cho Phong Tam Nương nàng khỏa thân dạo phố, để cho nàng bị ngàn người cưỡi, vạn người đè. Có như thế, mới có thể giải được nỗi khổ, mối hận, cơn giận của ta hôm nay "!

- Lão hỗn đản, ngươi còn thật sự là độc địa a!

Thân là nữ nhân, lại một lần nữa trước mắt bao người, bị người khác nhắc tới điều này. Mặc dù là Phong Tam Nương đã làm tốt chuẩn bị, nhưng giờ phút này vẫn là không khỏi nghiến răng nghiến lợi, có phần bốc cơn lửa giận lạnh lẽo.

- Lão già kia, Thu gia ngươi quả nhiên đều là những kẻ đáng chết !

- Tiểu tử, đối thủ của ngươi chính là lão phu, đừng lầm.

Võ Cuồng chợt hành động, ngăn chặn Thần Dạ ép hạ xuống từ giữa không trung.

Ngăn là ngăn lại. Thế nhưng sau khi nhìn thấy rõ Thần Dạ, ở một bên kia, vẻ mặt Thu Chấn không nhịn được mà biến đổi nhiều lần. Lão bỏ qua Phong Tam Nương ở một bên, nhìn Thần Dạ mà quát lạnh:

- Tiểu tử, ngươi quả nhiên còn chưa chết!

- Thì ra, trong lòng của ngươi, vẫn có hoài nghi.

Một câu quả nhiên khiến cho Thần Dạ lập tức có chỗ đã hiểu rõ ràng.

Thu Chấn thần sắc lạnh hơn, liền quát:

- Tiểu tử, Thu Thành và Thu Lôi....

- Ta đang ở đây. Hai người bọn họ nếu vẫn chưa trở về Thu gia, với chỉ số thông minh của ngươi thì hẳn là nghĩ ra bọn họ đã đi đến nơi nào.

Thần Dạ khoát khoát tay, cười nói.

- Ngươi?

Thu Chấn thở ra một hơi thật dài rồi lãnh đạm nói:

- Đã như vậy, hôm nay, lão phu sẽ bắt ngươi và Phong Tam Nương, rồi cùng băm thành muôn mảnh. Sau khi cho các ngươi hưởng hết nỗi đau đớn cực kì thê thảm của nhân gian, rồi mới cho các ngươi chết đi.

- Chỉ sợ ngươi không làm được!

Phong Tam Nương lạnh lùng đáp lại một câu, rồi nhanh chóng xuất hiện ở bên cạnh Thần Dạ, nhìn hắn mà oán trách:

- Ngươi đã nói, hai lão gia hỏa này có điều kì dị cổ quái. Mà ta cũng nói qua, để ngươi đừng tới, không tin ư? Hiện tại thì hay rồi, rơi vào mưu kế của người khác.

Thần Dạ nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói:

- Biết làm sao được, ai khiến cho hai người bọn họ lại xảo trá như vậy. Không ngờ là liên hợp cùng nhau làm một vở tuồng kịch....

- Một vở tuồng kịch?

Thân hình Võ Cuồng, so sánh Thu Chấn thì khôi ngô vạm vỡ hơn rất nhiều. Bởi vậy, âm thanh kia cũng là hùng hậu hơn rất nhiều. Trước mắt, giống như là định làm cho hai người Thần Dạ phải kinh động sợ hãi, nên âm thanh ở giữa sân có Huyền Khí bao bọc liền vang thật lâu mà vẫn không tiêu tan.

- Sau khi Thu Chấn lão đệ trở về từ trong rừng cây rậm rạp trung, liền thương lượng cùng lão phu, bày ra một điệu bộ như vậy. Bây giờ nhìn lại, người cần đợi ngoại trừ Phong Tam Nương ra thì chính là ngươi ư? Buồn cười, các ngươi thật đúng cho là có thể làm ngư ông đắc lợi sao?

Võ Cuồng giễu cợt cười nói.

- A?

Thần Dạ âm thầm kinh hãi một phen, rồi chợt cười nói:

- Nghe ra, Thu gia chủ, tựa hồ đối với ta ngươi có kỳ vọng khá cao a. Biết ta sẽ không chết, còn có thể đi tới trấn Thanh Dương tìm ngươi.

- Hừ!

Thu Chấn nói với âm thanh lạnh lùng:

- Điều kì dị cổ quái nơi đó, sau khi ngươi tiến vào thì loại kỳ lạ đó biến mất. Lão phu không thể không hoài nghi, rằng ngươi vẫn còn có cơ hội sống sót rời khỏi nơi đó. Mà sau khi sinh mệnh ấn ký của Thu Thành cùng Thu Lôi biến mất, lão phu đã biết rõ, ngươi còn sống, bọn họ bị giết. Cho nên, lão phu liền cùng Võ lão ca liên thủ, thiết lập một cái bẫy như vậy cùng đợi ngươi tự chui đầu vào lưới!

- Quả nhiên lão đã già mà còn gian tà !

Thần Dạ không khỏi kêu lên. Thu Chấn này xác thật cũng coi là cáo già. Chỉ từ một sự hoài nghi, là có thể dựa vào điều trước đó mà trù tính rất nhiều việc về sau. Mà hành động này của lão cũng là không hề sai. Nếu như không phải có cuộc chiến sinh tử giữa hai nhà, thì Thần Dạ vị tất có khả năng chánh đại quang minh xuất hiện như vậy.

Xem ra, hắn là đã rơi vào mưu kế, nhảy vào một cái bẫy bày sẵn.

- Hiện tại, ngươi quả nhiên vẫn chưa chết, vậy liền giao ra thu hoạch của ngươi ở trong hố sâu kia đi. Nếu không nghe lời, hôm nay ngươi sẽ chết rất khó nhìn.

- Giao cho ngươi, ngươi sẽ để cho ta sống mà rời khỏi đây sao?

Thần Dạ cười hỏi.

- Đương nhiên sẽ không có chuyện nhổ cỏ không diệt tận gốc.

Thu Chấn không che dấu chút nào sát ý trong lòng:

- Giao ra thu hoạch của ngươi, lão phu sẽ để cho ngươi chết một cách sảng khoái. Còn cả Phong Tam Nương ngươi, ngươi đoạt được thứ gì cũng giao ra đây. Như vậy, lão phu có thể để cho ngươi chết được thoải mái một chút.

Thần Dạ khẽ thở dài mà nói rất bất đắc dĩ:

- Chúng ta nếu muốn sống yên ổn một chút thì xem ra, cũng chỉ có thể giao ra. Chỉ có điều là, giao cho Thu gia chủ ngươi, hay là cho Võ quán chủ đây ?

- Tiểu tử, đừng có bày mưu. Lão phu cùng Thu lão đệ đã sớm bàn bạc xong xuôi, của mỗi người như nhau. Cho nên, ngươi có lẽ thu hồi khiêu khích của ngươi lại thì tốt hơn.

Võ Cuồng nói giễu cợt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất