Đế Quân

Chương 930: Giết hắn (1)

- Chuyện này không cần ngươi lo lắng.

Thần Dạ cười cười Hắc Long bổn nguyên chính là tới từ Hắc Long Sơn, Hắc Long tự nguyện tặng cho hắn, cho dù sau này có cao thủ long tộc tới tìm hắn cũng có thể nói rõ ràng, huống hồ sau khi đưa hỏa long ba chân về, dùng quan hệ của Thanh Đế cùng long tộc, mặt mũi này long tộc không có khả năng không cho.

Thần Dạ lo lắng là long tộc hiện tại không còn cường đại như vậy.

Trận chiến năm đó là ngũ đế đại chiến, dùng hỏa long ba chân cầm đầu long tộc, cũng là nhân vật chính trong đại chiến, long tộc tổn thất rất nhiều Huyền Hoàng.

Hiện tại trong ngũ đế, truyền nhân của Cổ Đế, Thanh Đế đã xuất hiện, tin tưởng không lâu sau truyền nhân của Bạch Đế cùng Huyền Đế cũng lục tục tái hiện thế gian, chuyện này có ý nghĩa đại chiến năm đó sẽ tiếp tục.

Trên thực tế Tà Đế điện hôm nay đã ngo ngoe lục động, dường như mưu cầu cái gì.

Thân là long tộc chí tôn Yêu tộc, sức chiến đấu của long tộc không thể bỏ qua, nếu có thể đạt được long tộc hỗ trợ, chắc hẳn trong trận chiến kia sẽ nhẹ nhõm một ít.

Nhưng nếu như long tộc hiện tại chỉ là hư danh...

Thấy Thần Dạ trầm mặc, thần thú trấn định cho rằng hắn không tin mình, vội vàng nói:

- Công tử xin yên tâm, dù danh nghĩa của tộc ta, đi theo bên cạnh công tử cùng tiểu thư nếu có nhị tâm, như vậy...

- Đừng thề lung tung, đi theo ta, sau này cam đoan ngươi sẽ hối hận.

- Đến chết dứt khoát.

Thần Dạ cười khẽ, hắn nhíu mày một cái, sâu trong đại điện này, một thân ảnh ngân quang hiện ra, nhanh chóng như thiểm điện, một đạo khí tức cường đại khuếch tán ra ngoài.

- Quỷ thi Hoàng Huyền cấp, không tệ, không tệ.

Thần Dạ cười to, vẫy tay, quỷ thi giống như tường đồng vách sắt đứng trước mặt của hắn, loại cảm giác chắc chắn này khiến người ta phải ghé mắt nhìn.

Trong ánh mắt thần thú trấn điện cũng mang theo khiếp sợ, nó là thủ hộ giả ở đây, tự nhiên biết rõ trong đại điện có ba khôi lỗi không tồi, nhưng so với quỷ thi đứng đây chẳng là cái gì.

Nếu như để nó biết rõ quỷ thi có hôm nay tất cả đều do ba khôi lỗi kia thành toàn, không biết thần thú trấn điện sẽ giật mình thế nào.

- Công tử, tiểu thư thành công.

Lại chờ thêm một lát sau, trong miệng thần thú trấn điện lập tức cười to, cùng lúc đó Thần Dạ đều có thể cảm ứng được không gian chung quanh khí lưu như bị tháo nước, cái gì đều không tồn tại, chỉ cần vươn tay nhẹ là có thể phá vỡ không gian rời đi.

Thời điểm lời của thần thú trấn điện vang lên không lâu, trong đại điện, bóng người lóe lên, Trường Tôn Nhiên lao ra.

- Thần Dạ, chúng ta đi mau.

Trường Tôn Nhiên hiển nhiên cũng hiểu cái gì, ra khỏi đại điện, kéo Thần Dạ thả người bay vào sâu trong hư không, mặt đất trước mặt bọn họ sụp đổ.

Trong Tà Dương Môn.

Vào lúc này hư không sinh ra nổ tung, một tiếng nổ lớn vang xa, trên đỉnh núi có một khe hở hư không sinh ra, xuất hiện như thiểm điện.

Nhất thời chỗ đó rừng cây ngã dổ, khí tức khủng bố bao phủ, hư không thôn phệ sương mù các nơi, một tiếng quát chói tai như sấm vang vọng khắp Tà Dương Môn.

- Phương Đông Lưu, cút ra đây!

- Phương Đông Lưu cút ra đây nhận cái chết.

Tiếng kêu như sấm này vang vọng các nơi và xen lẫn sát ý vô tận, thời điểm sát ý bao phủ sơn mạch này thì mọi người cảm thấy như tử thần hàng lâm, có thể thấy được sát ý đậm đặc thế nào.

- Là kẻ lớn mật nào dám làm mưa làm gió ở Tàn Dương Môn, còn bất kính với môn chủ đại nhân, đúng là tìm chết.

Sau một lát có một đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện lao qua đỉnh núi, mọi người cảm nhận được sát cơ vô cùng cường đại, người của Tàn Dương Môn không ai dám chủ quan.

- Phương Đông Lưu, ta ba tháng qua ở trong Nhất Tuyến Thiên, bây giờ đã sớm khôi phục lại, không muốn gặp lại cố nhân ba tháng trước sao?

- Cố nhân!

Cơ hồ tất cả người của Tàn Dương Môn nghe xong lời này lập tức chấn động tinh thần, ba tháng trước Nhất Tuyến Thiên lại mở ra lần nữa... Người mở ra Nhất Tuyến Thiên có thể suy đoán ra!

- Bá!

Nguyễn Tiêm Hủy lao lên đỉnh núi nhanh như thiểm điện, người còn chưa tới đã nghe được giọng nói phức tạp!

- Nhiên nhi, Nhiên nhi có ở đây không?

- Sư phó!

Hai đạo thân ảnh từ trong khe hở không gian lao ra ngoài, một người trong đó bay tới chỗ Nguyễn Tiêm Hủy, chính là Trường Tôn Nhiên, người trẻ tuổi khác toàn bộ Tàn Dương Môn hôm nay không ai không biết, không ai không hiểu.

Sau khi hai người đi ra ngoài thì khe nứt không gian chậm rãi khép lại, cuối cùng dung nhập vào trong không gian, không nhìn thấy gì khác lạ.

Lúc khe hở không gian biến mất không thấy gì nữa, người của Tàn Dương Môn cảm giác trong lòng dường như có thứ trọng yếu gì đó biến mất.

Cảm giác này khiến bọn họ sinh ra cảm giác buồn lo vô cớ.

Mọi người sau khi có cảm giác này, ánh mắt nhìn qua Trường Tôn Nhiên càng thêm giật mình, hai chân của nàng đã khỏi rồi!

Vậy chuyến đi này của nàng tới Nhất Tuyến Thiên nói rõ đã thập toàn thập mỹ.

Từ khi Trường Tôn Nhiên tiến vào Tàn Dương Môn tu luyện một thời gian ngắn, toàn bộ nam đệ tử trẻ tuổi của Tàn Dương Môn đều ái mộ nàng, cho dù hai chân của nàng tàn tật thì bọn họ vẫn ái mộ.

Ngày nay đạt được truyền thừa ở Nhất Tuyến Thiên, Trường Tôn Nhiên không thể nghi ngờ đã đứng ở đỉnh phong trong thế hệ trẻ của Tàn Dương Môn, chờ thêm một thời gian thì bọn họ chỉ có thể nhìn lên mà thôi.

Vừa nghĩ tới nữ thần trong suy nghĩ của mình bị người ta ngắt lấy, trong lòng của mỗi người rất không tư vị, nhưng mà tất cả mọi người đối với kẻ ôm mỹ nhân vào long trừ hâm mộ ra, trong lòng cũng không có cảm xúc khác, người nọ trước mắt cả Tàn Dương Môn không có bao nhiêu người có thể trêu chọc được.

- Nhiên nhi đã khôi phục, quá tốt!

Ôm Trường Tôn Nhiên, dùng tâm tính của Nguyễn Tiêm Hủy cũng không nhịn được chảy nước mắt.

Những lời này khiến Thần Dạ nghe ra cảm tình của Nguyễn Tiêm Hủy, nàng quả nhiên đau lòng Trường Tôn Nhiên, nếu không đầu tiên sẽ hỏi không phải những lời này mà là hỏi truyền thừa.

- Sư phó, ta đã tốt rồi, cảm tạ sư phó!

Trường Tôn Nhiên thuở nhỏ đau khổ nên tâm tính rất cứng cỏi, người tốt với nàng thì nàng sẽ nhớ mãi, cho nên càng ỷ lại Nguyễn Tiêm Hủy, cũng cảm tạ tâm huyết của nàng.

- Nhiên nhi!

Nguyễn Tiêm Hủy thu hồi ánh mắt vui sướng, nói:

- Nhiên nhi mau nói với Thần Dạ, chuyện kia toàn bộ không thể trách môn chủ, hắn...

Nàng có tu vị Hoàng Huyền, tu vị của Phương Đông Lưu càng là Hoàng Huyền ngũ trọng, theo lý luận tu vị của Thần Dạ không nằm trong mắt của bọn họ, nhưng chẳng biết tại sao khi thấy Thần Dạ thì Nguyễn Tiêm Hủy có cảm giác bất an, thời điểm hắn phát ra sát cơ thì Nguyễn Tiêm Hủy cũng cảm giác được, nếu không trấn an hắn, chỉ sợ môn chủ Tàn Dương Môn phải thay người rồi.

- Sư phó ngươi cũng biết...

Trường Tôn Nhiên trầm giọng nói

Nguyễn Tiêm Hủy gật đầu đáp:

- Chờ ta phát hiện thì đã ngăn cản, thật xin lỗi, vì không suy nghĩ kỹ càng suýt chút nữa hại các ngươi.

- Sư phó, chuyện không liên quan tới ngươi, chúng ta cũng không có chuyện gì, nhưng mà...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất