Chương 15: Cạm bẫy
Nếu không phải Trương Vân Xuyên phản ứng mau, dùng kế xử lý chó săn của đối phương, bọn họ chỉ sợ còn khó có thể thoát thân.
“Ta lúc trở về nhìn thấy bên kia có làng chài nhỏ, bờ sông cũng đậu một ít thuyền đánh cá, chỉ có hai người gác.” Trương Vân Xuyên trầm giọng nói: “Chúng ta chờ sau khi trời tối, xem có thể kiếm một con thuyền qua sông hay không.”
“Bây giờ cũng chỉ có thể như thế.”
Đại Hùng bây giờ cũng không có cách khác, tuy trong lòng nôn nóng bất an, cũng chỉ có thể nghe Trương Vân Xuyên phân phó.
Bọn Trương Vân Xuyên tránh ở trong rừng cách bờ sông không xa, vẫn mãi tới lúc sau nửa đêm.
Đợi tới sau khi chung quanh đều yên tĩnh, bọn họ lúc này mới thật cẩn thận rời khỏi nơi ẩn thân, lẻn về phía thuyền nhỏ đánh cá.
Bọn họ không dám tới gần làng chài nhỏ, mà là trực tiếp dọc theo bờ sông đi thẳng đến chỗ đậu thuyền đánh cá.
Ở dưới ánh trăng sáng tỏ, thuyền đánh cá đen sì bập bềnh bỏ neo ở trên mặt nước dập dờn ánh sóng, chung quanh tràn ngập yên tĩnh.
Trong một căn phòng nhỏ bên cạnh, đèn sáng, đó là chỗ ở của hai người trông thuyền.
“Đi.”
Trương Vân Xuyên sau khi tránh né ở trong đám bèo quan sát một lúc không có gì khác thường, lúc này mới khom lưng dẫn bọn Đại Hùng tới gần thuyền đánh cá.
Bọn họ muốn ở dưới mí mắt hai người trông thuyền lặng lẽ kiếm một con thuyền đánh cá qua sông.
Cho dù là bị người trông thuyền phát hiện, hắn cũng không sợ.
Dù sao đối phương chỉ có hai người.
Chỉ cần tốc độ bọn họ đủ nhanh, đối phương liền không ngăn được bọn họ.
“Gâu gâu gâu!”
Nhưng lúc bọn họ sắp mò đến chỗ thuyền đánh cá, đột nhiên vang lên tiếng chó sủa.
“Đệch!”
Trương Vân Xuyên sau khi nghe được tiếng chó sủa, cũng nhịn không được buột mồm chửi.
Ngư dân này thế mà ở bên cạnh thuyền đánh cá còn buộc con chó trông giữ thuyền đánh cá.
“Mau, lên thuyền!”
Trương Vân Xuyên kéo Trương Vân Nhi bước nhanh lao về phía thuyền đánh cá.
Đại Hùng thì nhặt lên một cục đá, hung tợn ném về phía con chó to đang hướng bọn họ điên cuồng sủa.
“Đánh chết mày con súc sinh này!”
Khi chó sủa, ở phía sau tường đất cách đó không xa, cũng đột nhiên toát ra hơn ba mươi bóng người.
“Công tử, bọn hắn quả thực đến rồi!”
Có người hưng phấn mở miệng.
“Mau, vây lên, đừng để bọn hắn chạy!”
Thiếu gia Vương gia Vương Lăng Vân cũng mượn dùng ánh trăng sáng tỏ, thấy rõ bọn Trương Vân Xuyên chạy về phía thuyền đánh cá.
Hắn ra lệnh một tiếng, hơn ba mươi gia đinh Vương gia hô to gọi nhỏ từ phía sau tường đất xông ra ngoài, lao thẳng về phía bọn Trương Vân Xuyên.
Ngày hôm qua, một thợ săn phát hiện tung tích bọn Trương Vân Xuyên.
Thiếu gia Vương Lăng Vân cũng phán đoán ra, bọn Trương Vân Xuyên muốn chạy về hướng Đông.
Vì thế, hắn không giống bang phái cùng gia tộc khác phái người đi trong núi rừng khe rãnh lùng bắt kiểu trải thảm.
Hắn cảm thấy bọn Trương Vân Xuyên nếu trốn hướng đông, vượt qua sông Thanh Thủy là đường bọn họ phải qua.
Bây giờ đầu cầu đã có bộ khoái nha môn cùng người Mã bang gác.
Vậy bọn họ hoặc thay đổi tuyến đường, hoặc chỉ có thể dùng phương thức khác qua sông.
Vì một lưới bắt hết bọn Trương Vân Xuyên, hắn cố ý ban ngày chỉ phái ra hai người trông thuyền đánh cá, cho bọn Trương Vân Xuyên một loại ảo giác, đó là bọn họ có cơ hội đoạt thuyền qua sông.
Hắn thì dẫn người mai phục ở chung quanh.
Chỉ cần bọn Trương Vân Xuyên xuất hiện, liền tuyệt đối trốn không thoát.
Nhưng đợi mãi tới sau nửa đêm cũng chưa có chút động tĩnh nào.
Đang lúc hắn cho rằng mình dự phán sai lầm, bọn Trương Vân Xuyên xuất hiện, điều này làm Vương Lăng Vân vị thiếu gia này cũng đặc biệt kích động.
Trong nha môn đã đưa ra treo thưởng hậu hĩnh, nếu ai bắt được ba người tội phạm bỏ trốn bọn Trương Vân Xuyên, vậy có thể đạt được treo thưởng.
Với Vương gia bọn họ mà nói, bạc ngược lại là thứ yếu, bọn họ cũng không thiếu bạc.
Bọn họ thiếu là cơ hội tăng lên sức ảnh hưởng cùng thực lực của gia tộc.
Nếu thật sự có thể bắt được bọn Trương Vân Xuyên, Vương gia bọn họ cũng có thể nở mày nở mặt ở trong huyện, thuận tiện ở Giang Châu Lưu gia bên kia tạo ra một cái ấn tượng tốt.
Vương gia bọn họ dù sao cũng là dựa vào làm ăn muối tư của Giang Châu Lưu gia ăn cơm.
Huyện úy xuất thân Giang Châu Lưu gia đã chết, bọn họ nếu bắt được hung thủ, vậy Giang Châu Lưu gia cũng sẽ cảm kích bọn họ.
Bọn họ nói không chừng đến lúc đó có thể mạnh mẽ áp đảo đối thủ cạnh tranh Phùng gia một bậc, một mình lũng đoạn làm ăn muối tư của huyện Tam Hà.
Vương gia làm là làm ăn muối tư, dù sao cũng là ngành sản xuất món lãi kếch sù không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cũng sẽ bị các phương diện để ý.
Bọn họ không chỉ phải đối mặt một ít sơn phỉ giặc cỏ, còn phải đối mặt một ít nha môn kiểm tra bao vây tiễu trừ.
Vì thế, bọn họ cũng thả lưới một lượng lớn lưu manh côn đồ làm gia đinh, phụ trách bảo vệ làm ăn muối tư.
Vương Lăng Vân một lần này mang ra hơn ba mươi gia đinh, mỗi người đều là nhân vật rất lợi hại.
Bọn họ cầm binh khí, tựa như sói đói, tốc độ rất nhanh trực tiếp lao về phía bọn Trương Vân Xuyên.
Đại Hùng sau khi bế Trương Vân Nhi lên thuyền đánh cá, đột nhiên ánh mắt liếc thấy hơn ba mươi gia đinh Vương gia đang lao tới.
“Đại Lang, có người vây tới đây, nơi này có mai phục!”
Đại Hùng vội vàng hướng về Trương Vân Xuyên đang dùng dao làm bếp chặt dây thừng buộc thuyền đánh cá hô to.