Chương 155.2: Ngầm hiểu lẫn nhau
Sau khi viết xong Da Luật Cực nhẹ nhàng thổi khô nét mực, hắn rất hài lòng với thư pháp của mình, tinh tế, xinh đẹp. Hắn dùng chữ Hán và Khiết Đan trong cùng một văn tự, từ đầu đến cuối đều không phải sửa chữa, viết một lần là xong.
Da Luật Cực biết nếu là nhóm phụ tá của hắn ở bên cạnh mà nói, nhất định sẽ nhắc nhở mình Ly Yêu Na Nhan cũng là người của Nhị hoàng tử Da Luật Đức Quang. Khó được cơ hội thanh trừ Hải Lý ở phía nam, nếu lại thay một người thân tín của Nhị Hoàng tử mà nói, nhất định là sẽ bất lợi với mình. Da Luật Cực nghĩ đến đây cười cười, đúng vậy, Ly Yêu Na Nhan cũng là người của Nhị đệ, ta biết, ta biết rất rõ ràng.
Chạng vạng ngày thứ tư, bọn Kim trướng thị vệ đến U Châu đem trói Hải Lý như cái bánh chưng áp giải về. Ngay trước mặt mọi người Da Luật Cực tự mình nới lỏng một chút dây trói cho Hải Lý, sau đó tự tay cho gã ăn và uống một ly rượu ngon.
- Tướng quân là dũng sĩ Đại Liêu, trên chiến trường luôn xông lên phía trước. Công lao đánh chiếm Địch Châu Bệ hạ sẽ không quên, bổn Vương cũng khắc sâu trong tâm khảm. Bổn Vương đã viết một bản tấu chi tiết cho Bệ hạ, tai ương lần này tướng quân không có lỗi gì.
Hải Lý biết rõ người thanh niên trước mặt này so với hồ ly còn giảo hoạt hơn, so với sói còn tàn nhẫn hơn, nhưng gã vẫn bị lời nói của Da Luật Cực làm cho cảm động. Người đã tiến cử mình trở thành Lang tướng tấn công Định Châu - Nhị Hoàng tử một câu chỉ thị cũng không đưa tới, nói cách khác mình cũng sớm thành con cờ bị bỏ rơi rồi. Không ngờ Nam Diện Cung Đại vương đối với mình, một kẻ không hề còn giá trị lợi dụng nữa, lại biểu hiện ra sự chân thành thông cảm, từ điểm đó có thể nhìn thấy Nhị Hoàng tử không thể nhìn xa trông rộng như ngài ấy.
Nhưng vừa nghĩ đến quy tắc trên thảo nguyên khôn sống mống chết, chỉ có người hung ác như sói mới có thể đứng vững, trước mặt mình bày ra biểu hiện thiện ý và thông cảm này có phải Đại Hoàng tử quá mức hồn hậu hay không? Người như vậy, làm sao có thể cạnh tranh ngày này qua ngày khác với Nhị Hoàng tử tàn nhẫn?
Hải Lý cảm kích cười cười, sau đó trong lòng cười nhạo chính mình, đã là một người sắp chết rồi, còn đi quản chuyện lục đục trong Hoàng tộc làm gì?
Rượu rất thuần hậu, uống vào bụng rồi hương thơm vẫn còn vương trên miệng.
- Tạ ơn Đại vương!
Hải Lý bái lạy thật thấp, lần đầu tiên chân thành nói tiếng cảm tạ với Đại Hoàng tử người trước nay mình luôn căm ghét.
Da Luật Cực cởi áo khoác lông chồn của mình khoác lên vai cho Hải Lý, sâu trong ánh mắt đều là thương xót.
- Dọc đường đi lên Thượng Kinh trời đông giá rét, Tướng quân hãy bảo trọng thân thể thật tốt. Bổn vương tin tưởng Bệ hạ sẽ cho Tướng quân một câu trả lời công bằng nhất, nguyện trường sinh thiên phù hộ cho ngươi.
Hải Lý xoay người, lại bái: - Nguyện trường sinh thiên phù hộ Đại vương.
Bọn thị vệ Kim trướng áp tải hai người Hải Lý và Tiêu Loan rời khỏi U Châu, lúc nhìn thấy những người đó càng lúc càng xa, nụ cười vốn có trên khoé miệng Da Luật Cực dần dần trở nên lạnh. Bất kể Tiêu Loan hay là Hải Lý sống hay chết, Da Luật Cực này đã đứng ở vị trí bất bại.
Chuyện đầu tiên sau khi trở lại tẩm cung, Da Luật Cực liền phái người đến huyện Toại Ninh đưa cho Ly Yêu Na Nhan kia một phần hạ lễ. Hắn biết phụ thân sẽ không cự tuyệt đề nghị của mình, bất kể là vì chiếu cố mình hay là chiếu cố cái tên đệ đệ tự cho là đã trưởng thành kia. Ly Yêu Na Nhan là một người tài, Da Luật Cực không rõ vì sao trong tay đệ đệ lại có nhiều người tài vậy, nhưng hắn biết nếu như mình có thể đem những người này từng người từng người một trở về bên mình, hoặc là diệt trừ, đệ đệ thông minh nhất định sẽ rất phẫn nộ đấy.
Thái Nguyên phủ, cấm cung, phòng Quân Cơ.
Lưu Lăng đang cầm một chén trà nóng, cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay. Bên trong Hán quốc không thích hợp trồng các loại trà, các loại lá trà trong cung đều là do các nhóm thương nhân mua về. Nhưng trà thật sự ngon lại không đến Bắc Hán, mặc dù là Hoàng cung đại nội cũng đừng nghĩ uống được trà ngon. Mặc dù cách Hà Nam không xa, nhưng trà sản xuất từ Hà Nam bị liệt vào hàng cấm buôn bán đến Hán quốc, chỉ có thương nhân nào to gan mới dám chuyển một ít để kiếm món lãi kếch sù.
Nếu đun quá một chút hương vị trà rất thơm thuần, bỏ thêm một chút muối và hương liệu vào hương vị không tồi. Hắn ngậm miệng lại, cảm thụ dư vị trong miệng.
Bên cạnh chỗ hắn đang ngồi có một phần tấu chương được đặt trên bàn, là do khoái mã từ huyện Bình An phía nam đưa tới, nhưng nhìn theo ngày ghi trên tấu đã là vài ngày trước rồi. Nội dung trên tấu chương Lưu Lăng vừa mới xem hết, mà lão Tể tướng Lê Sâm ngồi bên cạnh đang quan sát sắc mặt của hắn.
- Vương gia?
Lư Sâm thử gọi một tiếng.
Lưu Lăng hơi hơi nghiêng đầu đáp: - Lư đại nhân có vấn đề gì?
Lư Sâm trong lòng thở dài, vì sao tâm tư của người thanh niên này, mình từ đầu đến cuối đều không thể nhìn thấu? Trước khi Hiếu Đế đăng cơ, lão vẫn cho rằng Lưu Lăng sẽ cầm binh tự lập, nhưng lão đã đoán sai. Khi lão nghĩ rằng Lưu Lăng sẽ vui vẻ nhận ý tốt của Hiếu Đế, đồng ý cưới nữ nhi của mình, Lưu Lăng quả quyết cự tuyệt. Lão nghĩ rằng khi Lưu Lăng nhìn thấy phần tấu chương này sẽ tức giận, nhưng người kia lại cố tình không có biểu hiện gì, nhàn nhã, tự tại thưởng thức trà.
- Chuyện ở huyện Bình An, Vương gia thấy thế nào?
Lư Sâm vẫn là quyết định nói thẳng, quanh co lòng vòng thăm dò có lẽ càng khiến cho vị Vương gia này phản cảm.
Lưu Lăng ừ một tiếng rồi trả lời: - Triều đình có pháp luật, nên làm như thế nào, liền làm như thế.
Lời nói này tương đương với chưa nói, hoàn toàn không có ý nghĩa. Pháp luật triều đình? Nếu thật sự đều lấy pháp luật làm đáp án, thì sớm đã rối loạn hết rồi. Dựa theo pháp luật, Âu Dương Nhân Hoà đã không phải chỉ bị miễn quan mà phải chém đầu nhanh gọn, tham quan lớn như Tư Mã Luật sau khi chết cũng sẽ không truy phong Kim Tử Quang Lộc Đại Phu. Âu Dương Chuyên sớm đã bị Bệ hạ truyền lệnh vào kinh sau đó tịch thu tài sản giết cả nhà. Làm sao còn có thể nhiều phiền toái như vậy?
Lư Sâm cười khổ: - Chu Diên Công đại nhân ở đó, cuối cùng cũng phải ban cho một cách giải quyết cụ thể mới đúng. Bệ hạ đem chuyện này giao cho lão thần xử lý, Vương gia hay là giúp lão thần nghĩ một kế sách vẹn toàn đi.
Lão đã không còn giả bộ thâm trầm, việc này dính đến Tô Tú, lão thực đau đầu.
Lưu Lăng cười cười, không có trả lời vấn đề của Lư Sâm, mà nói tới một chuyện khác.
- Vì ứng phó với khả năng Đại Liêu trả thù, ta đã xin Bệ hạ điều Hà Khôn tự mình suất lĩnh mười ngàn nhân mã chuyển đến Đại Đồng đóng quân, nhân mã Kiến Hùng quân ở tại chỗ đợi lệnh, không có ý chỉ không được phép rời chân nửa bước.
Lư Sâm trong lòng chấn động, lập tức mỉm cười.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch